11
Vèo vèo vèo——
Bốn tin nhắn ngay trước mắt tôi bị thu hồi.
Nhưng thế thì có ích gì, sticker trong thang máy với cảnh hôn nồng nhiệt vẫn hiện rõ rành rành.
Tôi thầm cầu nguyện trong lòng: mong chỉ có mình tôi thấy, mong những ai thấy rồi đều giả vờ như không thấy.
Sự im lặng chết chóc bao trùm cả văn phòng lẫn nhóm chat.
Phá tan không khí ấy là tin nhắn của Tần Duệ.
【Sticker đẹp đấy.】
Tôi nghe thấy tiếng nhịn khúc khích, tiếng ghế rung rinh vì người ngồi quá sức.
Đồng nghiệp C: 【Xin lỗi giám đốc Tần, tôi sẽ xóa ngay.】
Tần Duệ: 【Gửi lại đi, tôi vừa quên lưu.】
Đồng nghiệp C: 【Tôi… tôi đã xóa rồi.】
Đồng nghiệp A: 【Tôi có, tôi có.】
Đồng nghiệp B: 【Tôi cũng có, tôi cũng có.】
Và thế là, trong nhóm công ty xuất hiện cả loạt sticker của cảnh hôn trong thang máy, từng cặp Tần Duệ và tôi hôn nhau nhịp nhàng, chỉnh tề.
Cái gọi là “chết trong xã hội” chưa bao giờ chỉ chết một lần, mà là chết đi sống lại, rồi lại chết thêm vài lần nữa.
【Tất cả những ai gửi sticker trên, trước giờ tan ca vui lòng đến phòng nhân sự nhận giấy . Xin đừng vào phòng an ninh xem lại camera trong giờ việc, tránh ảnh hưởng công việc. Xin cảm ơn.】
Trưởng phòng nhân sự lạnh lùng kết thúc mọi chuyện.
Lần này, đến lượt tôi bật .
“Ông chủ đang trò bắt lỗi trá hình à?”
Một giọng yếu ớt vang lên trong văn phòng.
Một câu dấy lên sóng gợn.
“Chuẩn luôn.”
“Á á á sếp sao lại thế này.”
“Thật nhỏ mọn! Không cho chúng ta lưu sticker thì thẳng đi mà.”
“Tiền của tôi, hu hu hu…”
Tôi cúi đầu, định rùa rút cổ, trốn nhà sư cũng không trốn chùa.
“Tiểu Du à.”
Tôi quay đầu, hiền lành vô .
“Có chuyện gì ? Xảy ra chuyện gì sao?”
“Cậu còn diễn sâu hơn nữa đấy.” A Kiều đến sắp gập người, may mà ấy thông minh không dại gì tham gia gửi sticker.
Tôi lườm ấy một cái.
“Du đại mỹ nữ, chị đã đóng học phí rồi, giờ chị có thể biết cậu và giám đốc Tần bắt đầu từ khi nào không?”
Ầm, chỗ ngồi của tôi lại náo nhiệt.
Đám VIP trả phí chẳng buồn giấu giếm sự háo hức hóng chuyện, đợi mở khóa phần kịch mới.
Tôi còn chưa kịp gì, thì tiếng giày cao gót dồn dập vang lên từ xa đến gần, kèm theo giọng điệu giận dữ: “Du Diễm!”
“Có chuyện gì?”
Tôi ngồi yên, chỉ hơi nâng mí mắt .
Tôi còn chưa đi tìm ta, ta đã tự tìm đến cửa.
“Cô có biết xấu hổ là gì không? Quyến rũ cấp trên, hoại bầu không khí công ty, còn mặt mũi ở lại đây sao?”
Khi Phó Kiều nổi giận, sắc mặt ta thật đặc sắc. Nếu không phải vì thang máy có người chứng kiến, chắc ta đã chửi thẳng mặt tôi là kẻ hư hỏng rồi.
“Nếu tôi không ở đây, thì ở đâu? Ý là bây giờ tôi nên về nhà chờ Tần Duệ nuôi à?”
Tôi giả vờ e thẹn, “Thế thì không hay đâu.”
“Cô…” Phó Kiều bị tôi cho nghẹn lời, nhạt hai tiếng, “Tôi chính thức thông báo với , bản thiết kế của mấy lần không đạt tiêu chuẩn của khách hàng, bây giờ khách hàng cầu đổi nhà thiết kế.
Công ty từ trước đến nay chưa từng gặp chuyện như , danh tiếng cũng bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Tất cả là lỗi của , công ty quyết định sa thải .”
Tôi choáng váng, không đúng, sáng nay khách hàng vẫn chỉ cần chỉnh sửa một chi tiết nhỏ là .
Tôi vô thức cầm lấy điện thoại, Phó Kiều bước tới, muốn ngăn tôi gọi điện.
“Chuyện công ty không cần lo, dọn đồ rồi cút đi.”
“Tôi sẽ tự mình xác nhận với khách hàng.”
Tôi thẳng vào mắt ta, từng chữ một, không hề nhún nhường.
Đây là khách hàng đầu tiên của tôi, tôi đã dồn hết tâm sức vào dự án này. Sáng nay hai bên vẫn trao đổi rất tốt, sao có chuyện đột ngột thay đổi như ?
Phó Kiều lạnh, không ngăn tôi nữa, “Không phục thì cứ tự mình đi hỏi.”
Tôi nhanh chóng gọi cho khách hàng.
Đầu bên kia lúng túng xin lỗi, rất tiếc, không chịu rõ lý do, rồi nhanh chóng cúp máy.
“Thế nào? Tôi không sai chứ, Du Diễm, không đủ năng lực đảm nhiệm vị trí này. Nếu còn chút tự trọng, thì hãy rời khỏi công ty đi.” Phó Kiều vừa vừa bước đến gần, hạ thấp giọng, nghiến răng: “Và cũng rời khỏi Tần Duệ, lại xem là thứ gì.”
Trong lòng tôi bùng lên một ngọn lửa phẫn nộ và không cam lòng. Khách hàng không lý nào lại thay đổi thái độ đột ngột. Nếu trong chuyện này không có mờ ám, thì tên tôi viết ngược lại!
12
“Cô không cần tôi bằng ánh mắt ấy, Du Diễm. Tôi cam đoan rằng, sau chuyện này, trong ngành này, sẽ không còn chỗ đứng. Tốt nhất là bây giờ, đừng mọi chuyện trở nên xấu xí, tự mình rời đi đi.”
Phó Kiều đầy châm chọc và đắc ý.
Tôi mơ hồ cảm nhận điều gì đó bất thường trong lời của ta.
Mọi người tôi, ánh mắt từ hóng chuyện dần chuyển thành lo lắng.
A Kiều lặng lẽ bước về phía văn phòng của Tần Duệ.
“Nếu đúng là lỗi của tôi, tôi sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm. Nhưng tôi không thể nghe lời một chiều. Tôi cần một thông báo chính thức từ khách hàng, giải thích lý do thay đổi người phụ trách và sự không hài lòng với phương án của tôi.”
“Cô đúng là không thấy quan tài không đổ lệ.” Phó Kiều nhíu mày, “Nếu là tôi, tôi sẽ tranh thủ dọn đồ rồi cuốn xéo, tuyệt đối không để bản thân bẽ mặt ở đây.”
“Người có tật mới phải bỏ chạy. Tôi đường đường chính chính nỗ lực, sai thì tôi nhận, trách nhiệm tôi gánh, tôi sẽ không bỏ đi trong im lặng, để tha hồ bôi nhọ tôi sau lưng khi tôi không có cách nào phản bác.”
Tôi nắm chặt tay trong ống tay áo, cố giữ bình tĩnh. Uất ức và tức giận không giải quyết gì, giờ phải giữ đầu óc tỉnh táo và khả năng phán đoán.
“Đúng rồi, Phó tổng, Du Diễm đúng.”
“Phải đấy, không thể chỉ nghe một phía rồi thay người như .”
Đồng nghiệp nhỏ giọng ủng hộ. Ai đặt mình vào vị trí này cũng sẽ cảm thấy không cam lòng.
Bạn thấy sao?