Gửi Nhầm Tin Cho [...] – Chương 10

Tôi ngoan ngoãn ngậm miệng, không cần thêm gì nữa.

“Cô có biết không, chính vì bản phác thảo ấy, tôi mới đồng ý cho gia nhập nhóm khởi nghiệp của tôi,” Tần Duệ nhíu mày, càng càng giận, “bản phác là ăn cắp lời tỏ cũng là giả, bây giờ lại còn dùng thủ đoạn bẩn thỉu như thế này để ép Du Diễm rời đi, Phó Kiều, có thấy mình quá đáng không?”

Đồng nghiệp trong văn phòng đều sợ chết lặng. Lần đầu tiên thấy ông chủ luôn điềm đạm của họ nổi giận đến .

Tôi chớp mắt, nghĩ rằng nếu xét về nạn nhân của Phó Kiều, chắc Tần Duệ là người đầu tiên. Lúc khởi nghiệp gian nan nhất, Phó Kiều bỏ đi, rút vốn, Tần Duệ và vài cộng sự phải cắn răng chịu đựng.

Kết quả ta không chỉ hoại sự nghiệp của , mà còn hoại cả cảm của .

Không giận mới lạ.

“Hiểu rồi, bảo sao chị Phó việc dở tệ vẫn trụ lại công ty, hóa ra là nhờ ăn cắp bản của Du Diễm.”

Đúng là đầu óc hóng hớt của A Kiều rất nhạy bén, nhanh chóng tóm gọn bản chất sự việc.

Tôi trao cho A Kiều ánh mắt tán thưởng.

A Kiều thấy mình đoán trúng, càng hứng chí.

“Chậc chậc chậc, đúng là lần đầu thấy, đến tỏ cũng đi mượn nữa.”

“Quan trọng là sau khi mượn xong còn không biết đã mượn của ai, buồn chết mất.”

Mọi người xung quanh bắt đầu bàn tán rôm rả. Họ vốn đã không ưa gì Phó Kiều từ lâu, giờ thì càng tranh thủ mà “đâm thêm nhát dao”, chê bai không tiếc lời.

Một cảnh tượng đúng chuẩn: người ngã, người xô, kẻ hả hê, màn kịch công lý ngay tại chỗ.

“Tần Duệ, đối xử với tôi thế này sao? Mấy năm nay tôi đi theo , không có công lao cũng có khổ lao chứ?” Phó Kiều nước mắt lã chã.

“Không hề có,” A Kiều bấm ngón tay đếm, “Phó tổng chỉ giỏi ngồi ghế cao, năng lực thì bình thường, nhiều việc còn phải nhờ bộ phận khác dọn dẹp hậu quả, khổ ở chỗ nào chứ?”

“Cô, các người…” Phó Kiều chỉ vào mọi người, tay run rẩy, thân hình lảo đảo, mắt trợn trắng suýt ngất.

“Phó Kiều!” Tôi đột nhiên gọi to, kéo vội ghế ra và ấn ta ngồi xuống.

Phó Kiều bị tôi gọi tên giật bắn mình, lại bị tôi ấn ngồi xuống ghế, ngơ ngác tôi.

“Ngất gì chứ, ngã xuống đất đau lắm.” Tôi dịu dàng .

Ngất cái gì, ai cho ta dùng chiêu này để thoát khỏi huống khó xử!

Phó Kiều suýt nữa tức chết, tôi chằm chằm một lúc, cuối cùng không gì, đứng dậy, quay lưng bỏ đi.

Hôm sau, Phó Kiều nộp đơn thôi việc, đồ đạc ta đến thu dọn, ta không xuất hiện nữa.

Khách hàng đích thân đến xin lỗi tôi, hy vọng tôi bỏ qua dù sao tôi cũng chỉ là một nhà thiết kế nhỏ bé, khách hàng chỉ muốn tiếp tục hợp tác với công ty của Tần Duệ mà thôi.

Đám đồng nghiệp hóng chuyện vui mừng, những người từng bị Phó Kiều bắt nạt cũng thở phào nhẹ nhõm.

Người vui nhất dĩ nhiên vẫn là tôi, không phải vì Phó Kiều rời đi, mà là vì Tần Duệ đã đến bên tôi.

14

“Ơ?” Tôi bước ra khỏi phòng tắm sau khi tắm xong, điện thoại nhận mấy tin nhắn WeChat, hóa ra là từ mấy người đại học đã lâu không liên lạc.

Tần Duệ rời khỏi bàn máy tính, tự nhiên đi tới phía sau tôi, nhận lấy khăn từ tay tôi rồi giúp tôi lau tóc.

“Sao thế?”

“Bạn cùng phòng hồi đại học, lâu rồi không liên lạc, không biết có chuyện gì.” Tôi mở điện thoại.

【Du Diễm! Cậu giỏi quá! Bao giờ thì cưa đổ Tần Duệ hả!】

【Trời ơi! Thì ra hồi đó cậu nhất quyết vào câu lạc bộ của ấy không phải vì chuyên môn mà là vì mê trai đẹp!】

【Tôi đã rồi, hồi đó Tần Duệ chắc chắn là não ngập nước mới thích Phó Kiều, đúng là đầu óc người thông minh không bao giờ ngập nước cả!】

Tôi xem mà ngơ ngác: 【Nửa đêm nửa hôm cậu phát điên gì thế, sao biết tôi với Tần Duệ ở bên nhau rồi?】

Tôi còn chưa kịp chọn ngày đẹp để đăng ảnh công khai, sao cậu ấy lại biết?

【Tần Duệ cập nhật thông tin confession hồi đó, đăng ảnh chụp chung của hai người đấy!】

Tôi mở to mắt, quay sang Tần Duệ.

“Sao thế?” Tần Duệ dịu dàng, ánh mắt tôi đầy chiều.

“Khi nào cập nhật confession ?”

Tôi thấy sống mũi cay cay, vẫn còn nhớ chuyện đó.

“Nhanh đã có người thấy rồi sao.” Tần Duệ trông rất hài lòng.

Tôi vội bấm vào đường link gửi.

Trong confession năm đó của Tần Duệ, dòng trạng thái mới nhất ghim lên đầu:

“Sau tất cả, tôi cuối cùng cũng đã theo đuổi người tôi đã lâu.”

Phía dưới là ảnh chụp của hai chúng tôi, trong ảnh cả hai nhau rạng rỡ, ngọt ngào.

Tôi tươi, nép vào lòng Tần Duệ.

Cằm Tần Duệ tựa lên vai tôi, cùng tôi ngắm hình ảnh hai người trên màn hình.

Nụ trên ảnh và ngoài đời lồng ghép vào nhau.

“Sau này, cuối cùng cũng đã đợi em – người đã lâu.”

“Sau này, chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...