15.
Tôi không dám mở miệng xin WeChat của ấy, đành chọn cách… ngày ngày ra sân bóng.
Từ đó bắt đầu chuỗi ngày chăm chỉ chơi bóng rổ chưa từng có trong đời tôi.
Dần dần, tôi phát hiện ra một quy luật.
Cứ mỗi lần tôi nhảy lên úp rổ càng nhiều, ánh mắt của ấy càng sáng, càng đến xem thường xuyên hơn.
Để có thể gặp ấy nhiều hơn, tôi cắm rễ ở sân bóng, miệt mài luyện kỹ năng úp rổ.
Không ngờ lại… thành công đến mức tuyển vào đội bóng rổ trường, còn chọn đi thi giải bóng rổ toàn quốc dành cho sinh viên, sau cùng ôm về chức vô địch.
Nhưng cũng chính vì mà tôi bỏ lỡ quá nhiều thời gian học hành.
Kết quả là thành tích xuống dốc.
Tôi phải thường xuyên chạy tới văn phòng hỏi bài giảng viên, vừa vất vả kéo điểm lên lại, vừa bất ngờ giới thiệu vào một nhóm thi đấu khởi nghiệp đổi mới sáng tạo cấp sinh viên.
Giảng viên rằng nhóm này ai cũng giỏi, đặc biệt là tổ trưởng Giang Ảnh — mới năm ba đã có một bài SCI, trên tay còn cầm luôn một đề tài cấp tỉnh.
Giang Ảnh tham gia thi hai năm liền đều có giải, chỉ cần vào nhóm của ấy là gần như chắc suất đoạt giải.
Tôi nửa tin nửa ngờ, vẫn add WeChat của “đại thần” này và gửi bảng điểm theo cầu.
Không ngờ ấy lại :
“Chu Cẩn là nam thần của tôi.”
Tôi bỗng thấy… hơi ngại ngùng.
Cô ấy lại chẳng tin tôi là Chu Cẩn.
Tôi liền gọi video cho ấy, và ngay khi hình ảnh hiện lên màn hình, tôi thấy… chính là từng tôi với ánh mắt sáng như sao ấy.
Tôi đã add WeChat của ấy rồi!
Tôi còn biết tên ấy nữa — ấy tên là Giang Ảnh, và còn là một học bá thứ thiệt.
16.
Lần họp nhóm đầu tiên, cũng là lần đầu tiên tôi ngồi đối diện ấy.
Tôi cứ nghĩ ấy sẽ vài câu trêu ghẹo, hoặc lợi dụng cơ hội chiếm chút tiện nghi.
Ánh mắt cháy bỏng đầy ham muốn của ấy dành cho tôi — tôi thấy rõ ràng, không thể nào nhầm.
Tôi vừa nghe ấy trình bày nội dung cuộc họp, vừa thấp thỏm chờ đợi hành nào đó từ ấy.
Thế mà… chẳng có gì xảy ra cả.
Thậm chí đến cả ánh mắt, ấy cũng không buồn liếc sang tôi lấy một lần.
Cả buổi chỉ chăm chăm vào mấy xấp tài liệu cũ kỹ đó.
Tài liệu thì có đẹp bằng tôi sao?!
Tôi tức muốn chết.
Ngày nào cũng họp mấy cuộc họp vớ vẩn, tối còn phải báo cáo tiến độ vô nghĩa.
Không thể quan tâm tôi thêm chút nào à?!
Tôi chỉ muốn Giang Ảnh tôi một chút thôi, chỉ cần một chút xíu!
Và thế là, tôi rơi vào bẫy lúc nào không hay.
Tôi bắt đầu chờ đợi mỗi tin nhắn ấy gửi, bắt đầu để ý từng câu ấy , từng âm điệu, từng lúc ngập ngừng.
Tôi thậm chí… đổi tên ấy trong danh bạ thành “Bảo Bối”.
Vì đó là cảm chỉ riêng tôi mới có, không chia sẻ với ai hết.
Hai tháng sau, cuộc thi kết thúc.
Tôi và Giang Ảnh không hề tiến triển gì.
Ngay lúc tôi còn đang bối rối không biết sao tiếp cận ấy — ấy chủ gửi tin nhắn trêu ghẹo tôi.
Cuối cùng cũng đến lượt tôi đợi tin nhắn “hư hỏng” rồi!
Nội dung quá táo bạo, khiến tôi phải vận hết công suất não mới nghĩ ra cách trả lời.
Cô ấy càng càng bạo.
Còn tôi — càng lúc càng kích .
Cô này nhịn hai tháng mới dám tung chiêu lớn, tôi phải hiểu cho ấy mới .
Được thôi, muốn gì… tôi đều chiều cả.
17.
Giang Ảnh chỉ sờ mỗi cơ bụng tôi.
Tại sao không tiếp tục xuống dưới nữa chứ?
Rõ ràng tôi đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ rồi.
Tôi phải cố gắng đè nén sự hụt hẫng trong lòng, nghiêng đầu hỏi ấy:
“Muốn tiếp tục nữa không?”
Ai ngờ… ấy cúi đầu cắn yết hầu tôi một cái.
Khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy toàn thân như bị điện giật, linh hồn như bay lên khỏi xác vì sung sướng.
Nhưng tôi không thể để mất mặt trước mặt ấy.
Tôi khom người, vội vàng trốn vào phòng tắm.
Sau đó, tôi đưa Giang Ảnh về ký túc xá, còn mình quay lại khách sạn.
Tôi nằm trên giường, mùi hương gỗ nhàn nhạt trên người ấy vẫn còn phảng phất trong không khí.
Tôi dường như vẫn cảm nhận trọng lượng cơ thể ấy đè lên người mình.
Trong đầu tôi toàn là hình ảnh về Giang Ảnh.
Lúc nghiêm túc, lúc cặm cụi tra tài liệu, lúc chau mày nghĩ sâu…
Tất cả đều là ấy.
Đêm đó tôi không chợp mắt.
Tôi tính toán thời gian ấy tỉnh dậy, định gửi tin nhắn.
Nhưng ấy không trả lời tôi.
Sao nhỉ?
Chẳng lẽ tối qua tôi dọa ấy sợ rồi?
Hay là… ấy như ý rồi nên định đá tôi?
Tôi suy nghĩ lung tung, càng nghĩ càng hoảng.
Đến khi tôi chợt nhớ lại ánh mắt si mê của ấy dành cho cơ bụng mình tối hôm qua…
Không hiểu sao tôi liền chụp một tấm ảnh cơ bụng gửi cho ấy — và…
Cô ấy lập tức trả lời ngay!
Thì ra là thế!
Hóa ra ấy thèm cơ bụng của tôi!
Thích xem tôi chơi bóng rổ, cũng là vì lúc úp rổ áo sẽ vén lên, có thể thấy cơ bụng đúng không?!
Con nhóc háo sắc này, đúng là mê cơ bụng!
Không chịu nhận lời tôi?
Vậy thì tôi dùng chính thứ ấy mê nhất để dụ!
Tôi nắm tay ấy, áp lên cơ bụng mình.
Rồi nghe thấy ấy nuốt nước bọt.
Ha ha ha ha…
Bắt em rồi, của .
Bạn thấy sao?