Gửi Cơ Bụng Không [...] – Chương 6

11.

“Ai gọi cho cậu sáng sớm ?”

“Có chuyện gì à?”

“Cậu sờ gì ? Sờ… chỗ nào thế?”

Câu hỏi tới tấp khiến tôi ứng phó không kịp, đành chọn vài câu trả lời đơn giản:

“Là Chu Cẩn. Cậu ấy cho tớ sờ cơ bụng, còn bảo tớ cậu ấy nữa.”

“Thế cậu không đồng ý à?”

Tôi thở dài:

“Mục tiêu của tớ là trời sao biển lớn trong giới học thuật, mà đàn ông… chỉ chậm tốc độ chèo thuyền của tớ thôi.”

Nghe có vẻ hơi “biển cả”, tôi đâu phải “ hư”, tôi là người thành thật mà.

Chỉ tiếc là… tôi lỡ ra tiếng lòng mất rồi.

Diệp Hoa đảo mắt:

“Người thành thật mà cũng đi sờ cơ bụng nhà người ta?”

“Thế nếu đổi lại là cơ bụng Chu Cẩn, cậu dám sờ không?”

Tất nhiên là — tôi không cho.

Tôi sinh ra tính chiếm hữu rồi.

Tôi muốn… cơ bụng của Chu Cẩn chỉ thuộc về mình tôi thôi.

12.

Tôi chỉnh tề xuống lầu, liền thấy Chu Cẩn đang đứng chờ với một bó hoa hồng trong tay.

“Chào em, của !”

Nụ của Chu Cẩn thật sự quá rực rỡ, chói cả mắt tôi, khiến cả tim tôi cũng chao đảo.

“Tôi còn chưa đồng ý mà.”

Chu Cẩn bất lực, kéo tay tôi, dắt tôi đi đến phía sau một gốc cây lớn.

“Cậu định gì đấy?”

“Em sắp biết thôi.”

Cậu ấy chọn một vị trí cực kỳ hoàn hảo — đứng từ bất kỳ góc nào khác cũng khó mà phát hiện ra có người ở đây.

Chu Cẩn vén áo lên, một tay khác kéo tay tôi đặt lên cơ bụng của mình.

“Anh biết tối qua tắt đèn em không rõ. Bây giờ ánh sáng đủ rồi.”

“Làm nhé?”

Đây là dụ dỗ trắng trợn!

Tay tôi bất giác siết nhẹ — trời ơi cảm giác tuyệt vời ngoài sức tưởng tượng!

Tôi còn chưa kịp tận hưởng thêm chút nữa, Chu Cẩn đã lấy tay tôi ra.

“Không đồng ý thì không sờ.”

“Cơ bụng của … chỉ dành cho của thôi.”

Cơ bụng ngay trước mắt mà không chạm vào — khiến lòng tôi ngứa ngáy khó chịu.

Chu Cẩn ghé sát tai tôi, hơi thở phả vào vành tai nóng bỏng:

“Đồng ý không?”

Luồng khí nóng từ tai chạy thẳng vào tim tôi, khiến trong lòng bốc lên một ngọn lửa khó gọi tên.

Và ngọn lửa đó — chỉ có Chu Cẩn mới có thể dập tắt .

“Được.”

Vừa dứt lời, Chu Cẩn đã kéo tay tôi áp lên cơ bụng lần nữa:

“Bạn à, sờ đi.”

“Cả người … đều là của em.”

“Cứ từ từ mà khám .”

13.

Tôi và Chu Cẩn bắt đầu nhau.

Cuộc sống không có nhiều thay đổi. Tôi vẫn bận rộn đề tài, đọc tài liệu, viết luận văn.

Điểm khác biệt duy nhất là — khi mệt mỏi, tôi không cần phải chạy ra sân bóng rổ, dòm lén cơ bụng chỉ lộ ra chớp nhoáng 0.1 giây của Chu Cẩn nữa.

Giờ thì chủ nhân của cơ bụng đã ở ngay bên cạnh tôi, muốn sờ lúc nào cũng .

Thậm chí còn có thể gối đầu lên đó mà ngủ.

Năm tư đại học, tôi may mắn giữ lại học thẳng cao học ở một trong hai trường top đầu.

Còn Chu Cẩn cũng tìm một công việc ổn định ở đúng thành phố tôi học thạc sĩ, chúng tôi không cần xa.

Một lần ăn tối xong, tôi nhớ lại chuyện cũ, liền hỏi:

“Sao lúc đầu em không sờ cơ bụng ở căn-tin?”

“Căn-tin đông người quá… xấu hổ lắm. Nhưng nếu em thật sự không nhịn , có thể sờ lén một cái cũng .”

“Nhưng lúc đầu đâu , còn nhất quyết phải rủ em ra khách sạn.”

Chu Cẩn tròn mắt:

“Em gì cơ?”

“Em hỏi cơ bụng có to không, bảo em tự đến sờ, còn đặc biệt book một phòng?”

Chu Cẩn tôi đầy hoang mang:

“Cái em gửi không có hai chữ ‘cơ bụng’ đâu nhé. Em chỉ kiểu… à ừ… cái đó… còn bảo gửi ảnh. Anh xấu hổ quá nên mới hẹn em đến gặp trực tiếp.”

“Vậy… rốt cuộc là ai sai?”

Cả hai chúng tôi đều nổi tiếng là có trí nhớ siêu phàm.

Tôi có thể nhớ từng chữ trong hàng trăm trang tài liệu.

Còn Chu Cẩn nhớ từng dòng code và từng vị trí dấu chấm phẩy.

Mà giờ lại xuất hiện sai sót trong ký ức?

Tôi định lật lại tin nhắn cũ để kiểm tra thì nhận ra — cả hai đều đã đổi điện thoại, chẳng thể tìm lại bằng chứng ban đầu.

Tôi còn đang tức tối thì Chu Cẩn đã tắt đèn phòng, bước đến bên tôi, nắm tay tôi đặt lên cơ bụng của cậu ấy.

Dù đã đi , Chu Cẩn vẫn không bỏ tập luyện.

Cơ bụng sau khi qua rèn luyện chuyên nghiệp — cảm giác càng thêm tuyệt vời.

Tôi đang say sưa “nghịch cơ bụng”, thì Chu Cẩn bất ngờ nắm tay tôi kéo xuống dưới.

Cậu ấy kéo tay tôi xuống, rồi lại kéo tiếp…

Tôi đỏ bừng cả mặt, cảm thấy nhiệt độ trong phòng không ngừng tăng cao.

Chu Cẩn nhẹ nhàng cắn lên vành tai tôi, thấp giọng hỏi:

“Thế nào? Học nhiều chưa?”

Tôi đúng là… học quá đủ rồi.

“Giang Ảnh, cùng khám cấu tạo cơ thể người đi.”

Yêu Chu Cẩn lâu như , tôi đã chẳng còn là “thẳng đuột” ngày xưa chỉ biết sờ cơ bụng.

Những điều nên hiểu, không nên hiểu — tôi đều đã hiểu cả rồi.

Tôi đè Chu Cẩn xuống giường, hung hăng cắn lên môi cậu ấy một cái, thì thầm:

“Được.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...