Con bé gan lắm, cứ đòi tự mình leo cầu trượt.
Người phụ nữ đi cùng nó — có vẻ là bà ngoại — đứng bên cạnh lo lắng:
“Hoa Hoa, ngoan nào, để bà ngoại đỡ con leo lên.”
“Con tự mà, bà ngoại, bà nè…”
Con bé gạt tay bà ngoại ra, khanh khách rồi leo lên.
Bà chỉ còn biết đứng cạnh bảo vệ nó, phòng trường hợp té ngã.
Bé Hoa Hoa chơi rất lâu.
“Hoa Hoa, mình về nhà nhé? Lát nữa ông ngoại, ba mẹ con còn về ăn cơm nữa đấy.”
Bà nhẹ nhàng dỗ dành.
“Nhưng con còn muốn chơi thêm chút nữa.”
“Lần sau chơi tiếp, không?”
“Vậy… ạ.”
Con bé ngoan ngoãn gật đầu, rồi nũng:
“Bà ngoại, con muốn bà ôm”
Bà hiền từ, bế con bé rời khỏi sân chơi.
Lúc đi, hình như bà ấy quay đầu thoáng qua…
Rồi lại xoay người bước đi.
Tôi cũng xoay người rời đi.
Lộ Dương hỏi tôi:
“Bà ấy là ai ?”
“Mẹ tôi.”
“Em… có mẹ sao?”
Lộ Dương vô cùng ngạc nhiên.
“Tôi cũng không thể từ đá mà chui ra mà.”
“Ý không phải …”
Không thể trách Lộ Dương ngạc nhiên.
Chừng ấy năm qua chưa từng thấy người thân nào của tôi.
Ngay cả khi tôi đổ bệnh, bên cạnh tôi chỉ có chính tôi… và Lộ Dương.
Thực ra mẹ tôi, bây giờ cũng không còn nhớ tôi là ai nữa.
Năm xưa bà bị bố tôi — một con nghiện cờ bạc — bán đi, bị người ta hành hạ đến mức tinh thần sụp đổ.
Tâm trí bà bắt đầu bất ổn, lúc tỉnh lúc điên.
Sau đó, vì mẹ phát điên, bố tôi đã đuổi bà ra khỏi nhà.
Tôi còn nhớ rõ cảnh mình quỳ dưới đất van xin ông đừng đuổi mẹ đi,
ông đã đá thẳng vào trán tôi một cú — máu chảy đầy mặt.
Trên trán tôi đến giờ vẫn còn vết sẹo, chỉ là dùng mái tóc mái dài che lại.
May mắn thay, sau khi bị đuổi đi, mẹ gặp một người tốt.
Ông ấy cưu mang và chăm sóc bà.
Thời gian trôi qua tinh thần của mẹ tôi dần ổn định lại.
Hai người còn lập nên một gia đình nhỏ.
Chỉ là… bà không còn nhớ gì về quá khứ nữa.
Không nhớ cũng tốt.
Nếu có thể, tôi cũng muốn quên hết.
“Vậy… sao em không…”
Lộ Dương hình như chợt nghĩ tới điều gì đó, kinh ngạc hỏi:
“Không nhờ mẹ em hiến tủy để cứu em?”
Tôi hiểu định gì.
Nhưng mẹ tôi đã quên tôi rồi.
Tôi không muốn xáo trộn cuộc sống hiện tại của bà.
So với sống chết, có những cuộc đời còn đau khổ hơn rất nhiều — ví dụ như quá khứ của mẹ tôi.
Hơn nữa, mẹ không sinh thêm đứa con nào khác.
Bé kia là con của người chồng hiện tại và người vợ trước đã mất của ông ấy.
Nên trong chuyện ghép tủy, tôi chỉ có duy nhất một hy vọng là mẹ.
Nếu bà ấy không phù hợp, thì chẳng phải tôi lại khiến bà đau khổ sao?
Không đáng.
Bây giờ thấy bà sống yên ổn, như là đủ rồi.
“Tô Sơ, em thật sự là một quá đỗi lương thiện.”
Lộ Dương không hiểu rõ ngọn nguồn, vẫn buột miệng thốt lên câu ấy.
Tôi , nhẹ nhàng đáp:
“Cũng chỉ là muốn… kiếp sau mình sẽ sống hạnh phúc hơn.”
“Ngốc.”
Lộ Dương mắng tôi.
“Trên đời này… gì có kiếp sau.”
Một đời người… chỉ có một lần.
15
Cuối cùng tôi vẫn để Lộ Dương quay về.
Tôi không thể để ấy vì tôi mà bỏ cả công việc .
Nhưng tôi đã hứa với , mỗi ngày sẽ gọi video cho .
Anh sợ tôi sẽ cứ thế mà lặng lẽ ra đi.
Thật ra tôi không đâu.
Tôi vẫn còn phải phiền một chuyện —
phải nhờ chôn cất tôi ở nơi tôi đã chọn.
Trước khi rời đi, đã phải lấy hết can đảm mới dám hỏi tôi:
“Tô Sơ, em thật sự muốn giấu Giang Từ đến cùng sao?”
Tôi bỗng chốc trở nên căng thẳng:
“Anh cho ấy rồi à?”
“Chưa.” Lộ Dương vội vàng trấn an tôi, “Anh sẽ không đâu.”
Tôi dần bình tĩnh lại.
Cũng cảm thấy mình vừa rồi hơi kích quá.
“Chỉ là thấy…”
Lộ Dương như muốn lại thôi, cuối cùng vẫn thẳng:
“Giang Từ từng gọi điện cho .”
Tôi kinh ngạc .
“Anh ấy không cho với em, không muốn giấu em.”
Lộ Dương thẳng,
“Là hôm sau khi chuyện giữa em và ấy bị phát hiện, em đăng video đính chính ấy… ấy đã gọi cho .”
“Anh ấy giữa hai người không có chuyện gì hết, không có hành vi nào vượt giới hạn.
Nụ hôn đó chỉ là lời tạm biệt, mà lại còn đeo khẩu trang.”
“Anh ấy còn nhấn mạnh rằng, em rất .
Dù ấy dùng tiền để dụ dỗ, em vẫn giữ mình vì .”
Tôi lặng lẽ lắng nghe.
Không dám tưởng tượng, khi Giang Từ gọi cho Lộ Dương giải thích, trong lòng ấy đang nghĩ gì.
Rõ ràng là đã hận tôi đến tận xương tủy, mà vẫn cố nhún nhường, vẫn cố giữ lại chút thể diện cho tôi…
“Thời gian này Giang Từ và Dương Vân liên tục thể hiện cảm công khai,
luôn cảm thấy không chỉ đơn giản là cho công chúng xem,
mà còn là cố diễn cho xem —
muốn tin rằng, giữa hai người bọn em thật sự không còn gì cả.”
Lộ Dương vừa vừa thở dài.
Nước mắt tôi cũng rơi theo từng câu , không cách nào ngăn lại .
Tôi :
“Lộ Dương, đây chính là lý do tôi không muốn để Giang Từ biết.”
Con người là như .
Anh ấy đã nghĩ cho tôi từng chút một,
thì tôi… sao có thể không nghĩ cho ấy?
Lộ Dương hiểu.
Anh chỉ thấy tiếc nuối cho chuyện cảm giữa tôi và Giang Từ.
Sau khi Lộ Dương rời đi, cả thành phố này chỉ còn lại mình tôi.
Thứ duy nhất có thể giúp tôi thời gian,
chính là xem phim và các tác phẩm của Giang Từ.
Tôi lục lại toàn bộ phim và chương trình có đóng,
xem từ đầu đến cuối.
Bạn cùng phòng bệnh nằm giường bên cạnh còn cảm thán:
“Tôi cứ tưởng mình đã rất thích Giang Từ rồi,
chị xong, tôi không dám nhận mình là fan cứng nữa.”
Cô ấy không nhận ra tôi là người cũ của Giang Từ.
Cũng đúng thôi.
Bây giờ, ngay cả tôi còn chẳng nhận ra chính mình nữa rồi.
Hôm đó tôi ra hành lang đi dạo,
gặp phải Dương Vân.
Cô ta che chắn rất kỹ,
tôi vừa đã nhận ra ngay.
Cô ta lướt qua tôi.
Không nhận ra tôi.
Thấy chưa?
Tôi đã rồi mà — tôi hiện tại thật sự không ai nhận ra nữa.
Tôi ra sau vườn bệnh viện tắm nắng,
ngồi trên ghế, mơ màng buồn ngủ.
Bỗng một giọng vang lên:
“Tô Sơ?”
Tôi mở mắt, về phía ta.
“Thật sự là !”
Cô ta ngạc nhiên thốt lên, “Sao lại thành ra thế này?!”
Tôi không đáp.
Chỉ liếc xung quanh một vòng.
“Giang Từ không có ở đây.
Tôi về thăm mẹ, bà bị bệnh!
Nếu không phải vào bệnh viện kiểm tra, tôi thật sự không dám tin…
Cô chính là Tô Sơ!”
Ánh mắt ta tôi đầy phức tạp.
Vẫn như không thể tin nổi.
“Sao lại ra nông nỗi này?”
“Tôi bị điều tra rồi mà, chẳng phải đã biết hết rồi sao?”
Tôi thản nhiên trả lời.
Dương Vân không phủ nhận.
Rồi bỗng trở nên kích :
“Giang Từ biết chưa?”
“Chưa.”
“Đây… đây mới là lý do thật sự rời xa ấy đúng không?”
“Coi như đi.”
Dương Vân cắn chặt môi dưới, rồi :
“Bác sĩ bảo … không sống bao lâu nữa.”
“Đúng .”
“Tôi sẽ không cho Giang Từ đâu!
Tôi sẽ không cho ấy là sắp chết!”
Dương Vân nghiến răng , giọng chắc như đinh đóng cột.
“Tôi biết.”
Dương Vân xoay người bỏ đi.
Nhưng khoảnh khắc đó,
tôi dường như thấy… khóe mắt ấy đỏ hoe.
16
Những ngày chờ đợi cái chết, trôi qua rất chậm… cũng như chớp mắt là đến.
Cuối cùng thì —
tôi thật sự sắp chết rồi.
Cảm giác như một linh cảm kỳ lạ, báo cho tôi biết rất rõ ràng…
Lần này là thật.
Tôi gọi video cho Lộ Dương, :
“Lộ Dương, tôi không ổn nữa rồi.”
Lộ Dương lập tức bỏ hết công việc, vội vã đến bên tôi.
Anh đã kịp —
thấy tôi lần cuối.
Tôi :
“Lộ Dương, tôi có vài lời trăn trối muốn dặn.”
Anh gật đầu liên tục, luống cuống :
“Được, em đi, sẽ ghi lại bằng điện thoại.”
Tôi muốn , đã không còn đủ sức để nữa.
Thật ra tôi không có gì nhiều để lại.
Chỉ là tôi vẫn còn chút tiền trong tay.
Một triệu Dương Vân đưa tôi năm đó, tôi đã tiêu gần hết.
Hai triệu sau này ấy đưa tiếp, tôi chưa hề đụng đến.
Tôi chia số tiền ra để trong hai thẻ ngân hàng khác nhau.
Một thẻ — để lại cho mẹ tôi.
Nhưng đừng cho bà biết là do tôi để lại.
Thẻ còn lại — tôi bảo Lộ Dương giữ lấy.
Vì nhiều năm qua thật sự nhờ có ấy.
Nếu không có , tôi đơn đến mức nào…
Lộ Dương vừa ghi chép vừa khóc đến mức nước mắt nước mũi tèm lem như một đứa trẻ.
“Tôi còn một nguyện vọng nữa.” Tôi , giọng đã nhỏ đến mức gần như thì thầm.
“Ừ, ghi lại rồi.”
Tôi mấp máy môi.
Tôi mệt lắm, mệt đến mức không biết mình có ra không.
Nếu không ra nổi… thì thôi .
Cũng không còn quan trọng nữa.
Tôi chầm chậm nhắm mắt lại.
Ngay khoảnh khắc đó —
tôi thấy Giang Từ của năm xưa, thuở còn là thiếu niên.
Anh mặc áo sơ mi trắng, sạch sẽ và trong trẻo.
Ngồi cạnh tôi trong lớp,
dùng thân mình che ánh nắng chói chang rọi vào người tôi.
Tôi gục đầu lên bàn ngủ.
Bên tai là giọng dịu dàng của —
“Tô Sơ, em cứ yên tâm ngủ đi. Anh sẽ canh cho em…”
Tôi khẽ mỉm .
Giang Từ.
Nếu có kiếp sau —
em nhất định sẽ vì … mà dốc hết tất cả.
Hậu ký: Góc của Giang Từ
1
Tôi đã rất lâu rồi không quay về quê.
Lần này là vì quay phim, tôi mới quay lại thành phố ấy.
Tôi đi thăm mẹ và em trai.
Họ đối xử với tôi rất khách sáo.
Dù sao thì, mỗi tháng tôi vẫn gửi về một khoản tiền lớn,
vì tiền nên họ cũng không đến mức tỏ thái độ gì.
Nhưng đã không có thân thì vĩnh viễn chẳng thể có lại .
Khoảnh khắc tôi bước ra khỏi ngôi nhà ấy,
tôi rõ ràng cảm nhận sự nhẹ nhõm trong ánh mắt họ.
Bạn thấy sao?