9
Tối hôm sau, khi tôi đang nấu mì trong bếp, mẹ tôi đột nhiên gọi video đến.
Tôi giật mình vội vàng đảo mắt quanh.
May mà Thích Gia Tùy không có ở gần đây.
Mì mới nấu một nửa, tôi cũng không tiện rời đi, bèn hạ nhỏ âm lượng, bắt máy trong bếp.
Vừa kết nối, giọng mẹ tôi vang lên oang oang, dù để nhỏ vẫn át cả âm thanh trong bếp:
“Giang Sở Lê, sắp Tết rồi, năm nay con có trai chưa?!”
Tôi bất lực nhắm mắt.
Biết ngay là câu này mà.
Tôi cũng theo kịch bản cũ, trả lời từng chữ rõ ràng:
“Không có trai. Nhìn con chả khác gì FA chính hiệu, giống có người lắm sao?”
“Con còn chưa từng nắm tay đàn ông nữa cơ mà mẹ.”
Thành tích chạm vào cơ bụng đàn ông thì chưa khai báo.
Mẹ tôi lập tức cao giọng hơn:
“Vậy sao không tìm?”
Tôi chống trán:
“Đó là cứ muốn là tìm à?”
“Nhưng con sống một mình, ba mẹ không yên tâm… Ơ? Người phía sau con là ai?”
Theo phản xạ, tôi quay đầu lại.
Thích Gia Tùy không biết đã xuất hiện từ lúc nào, đang đi ngang qua tôi, mở tủ lạnh lấy một lon Coca.
Thấy tôi , ta giơ lon Coca lên, tác chạm ly trong không khí.
Giọng không lớn vẫn nghe rõ mồn một:
“Chỉ lấy đồ thôi, không phiền chứ?”
Nói xong, ta quay người rời đi.
Tôi: “…”
Mẹ tôi mắt tinh như diều hâu, theo dõi toàn bộ quá trình, thấy ta chưa đi xa đã vội vàng chất vấn:
“Thằng bé đó là trai con đúng không? Còn ở một mình? Hai đứa còn mặc đồ ngủ cùng màu, trông cậu ta đẹp trai ghê! Mẹ thích cậu ấy! Năm nay dẫn về ăn Tết nghe chưa?”
Tôi vội vàng giải thích:
“Ê mẹ, ta không phải…”
Chưa kịp xong, cuộc gọi video đột ngột bị ngắt.
Tôi lại, hóa ra là do mất kết nối mạng.
Wi-Fi bị cắt.
Từ trong bếp, tôi thò đầu ra xem.
Thích Gia Tùy đang cầm bộ phát Wi-Fi, tôi có lỗi:
“Mạng lag quá, tôi kiểm tra thử, quên mất đang gọi điện, xin lỗi nhé.”
Tôi: “…”
10
Sau đó, dù tôi có nhắn tin giải thích hay gửi ghi âm giãi bày, mẹ tôi vẫn bơ đẹp, một lòng tin chắc rằng Thích Gia Tùy chính là con rể ruột.
Tôi bất lực, cũng hết cách, chỉ là trong lòng dần dần dâng lên một dự cảm không lành.
Có cảm giác mẹ tôi sẽ tự tiện ra chuyện trời mà tôi không hay biết.
Để tránh mấy vụ rắc rối cảm không cần thiết, tôi phải xác nhận xem Thích Gia Tùy có chưa.
Muốn hỏi thẳng nghĩ đến thái độ của ta với tôi, tôi lại chùn bước.
Chờ lúc rảnh, tôi xách một ít hoa quả sang tìm dì Trần.
Dì đang phơi nắng, thấy tôi đến thì vui vẻ hẳn lên.
Dì thích tám chuyện, tôi ngồi nghe hết một lượt drama cả khu chung cư rồi mới tìm cơ hội, giả vờ hỏi bâng quơ:
“Tiểu Vương tầng dưới đã có đứa thứ hai rồi, chắc con trai dì cũng sắp có tin vui rồi nhỉ?”
Nhắc đến Thích Gia Tùy, nụ của dì Trần thoáng chững lại, bà đẩy gọng kính lão, thở dài:
“Nó về nước hai tháng rồi, ngoài con ra thì ta chưa thấy có nào khác đi cùng nó. Đứa con thứ hai chắc để kiếp sau rồi.”
Tôi giả vờ kinh ngạc:
“Anh ấy vẫn chưa có à?”
“Dĩ nhiên rồi, nếu có , nó còn sống chung với con gì? Ai mà chẳng muốn ở cùng người mình thích chứ.”
Tôi gật đầu, trong lòng thoáng yên tâm hơn.
Dù mẹ tôi có gì quá đáng, xử lý cũng dễ dàng hơn một chút.
Nhưng vẫn mong bà đừng hành tùy tiện…
Từ nhà dì Trần đi ra, tôi phát hiện cửa nhà mình đang mở.
Tiến lại gần, bên trong vọng ra giọng của Thích Gia Tùy và giúp việc.
Cô giúp việc :
“Anh Thích, cuối cùng cũng về rồi! Vợ ấy, cứ lén lút tìm người đến, trong chăn lúc nào cũng có đàn ông ngủ, sao? Tóm chưa?”
“Loại phụ nữ như không đáng đâu, xuất sắc thế này, nên tìm người tốt hơn.”
Thích Gia Tùy bật nhẹ:
“Dưới chăn là con gấu bông lớn ấy thích, ấy không phải kiểu người như , đừng suy đoán lung tung.”
Cô giúp việc vẫn tiếp tục:
“Anh vẫn nên để mắt một chút, thường xuyên không ở nhà, bây giờ chưa có gì, ai biết sau này thế nào? Vợ là biết không phải người an phận rồi…”
Giọng Thích Gia Tùy bỗng nghiêm lại:
“Vợ tôi thế nào, tôi là người rõ nhất. Sau này tôi cũng sẽ dành nhiều thời gian ở nhà hơn với ấy.”
“Và, từ nay về sau, nhà tôi không cần dọn dẹp nữa.”
“Tôi cũng không muốn nghe bất cứ tin đồn xấu nào về ấy. Nếu còn có lần sau, cũng không cần công việc này nữa.”
…
Tôi đứng ngoài cửa, nhẩm lại từng câu ta vừa .
Chợt cảm thấy, hình như ta cũng không quá tệ với tôi.
Ít nhất, ta sẵn sàng bảo vệ danh tiếng của tôi.
Sau khi thêm vài câu, giúp việc xấu hổ rời đi.
Tôi ló đầu ra từ phía sau cửa, vừa vặn chạm mắt với Thích Gia Tùy.
Anh ta tôi, chắc chắn đã biết tôi nghe thấy toàn bộ cuộc trò chuyện.
Anh ta vừa định gì đó, tôi đã lên tiếng trước:
“Đã phiền rồi.”
Thích Gia Tùy lườm tôi:
“Biết phiền tôi thì trước hết vứt ngay cái gối ôm xấu xí kia đi, cho tôi xem chút thành ý.”
Không cần suy nghĩ, tôi lập tức từ chối:
“Không ! Không có nó tôi không ngủ !”
“Nó cứu mạng chắc?”
Tôi thật thà đáp:
“Đây là cái có cảm giác sờ vào tốt nhất mà tôi từng mua, vứt rồi thì tôi ôm cái gì ngủ?”
Thích Gia Tùy hơi nheo mắt, khóe môi nhếch lên:
“Ồ? Vậy cảm giác của tôi không bằng nó sao?”
Tôi lầm bầm:
“Nó thì sờ tùy ý, thì không .”
Nghe , Thích Gia Tùy bỗng tiến lên một bước, khoảng cách giữa chúng tôi chỉ còn tầm hai nắm tay.
Tôi có thể thấy rõ hình ảnh phản chiếu của mình trong mắt ta.
“Nếu tôi , tôi có thể sờ thoải mái thì sao?”
Tôi gãi đầu, không hiểu:
“Thế thì liên quan gì đến tôi?”
Thích Gia Tùy cứng người, khóe miệng giật nhẹ, rồi búng nhẹ lên đầu tôi, nghiến răng :
“Cô cứ sống cả đời với cái gối ôm xấu xí của đi!”
Ơ này?
Có gì thì cho đàng hoàng, sao lại tay chân chứ!
Nói xong, ta quay người về phòng.
Trong tay tôi không biết từ lúc nào đã xuất hiện một tuýp thuốc bôi chống dị ứng.
11
Một tuần sau, dự cảm không lành của tôi chính thức thành hiện thực.
Mẹ tôi tìm đến tận nơi.
Không ai hiểu con bằng mẹ.
Từ lúc bà nhận định Thích Gia Tùy là con rể tương lai, bà đã không thể chờ đợi thêm.
Chẳng cần đợi đến Tết để tôi dẫn về ra mắt, bà và ba tôi trực tiếp đặt vé bay đến gặp mặt.
Cả ngày tôi bận rộn công việc, không có thời gian kiểm tra điện thoại.
Tan , mở ra đã thấy mẹ gửi một đoạn video.
Là cảnh ba mẹ tôi và bố mẹ Thích Gia Tùy ngồi trò chuyện vui vẻ.
Không khí hòa hợp, rôm rả.
Tôi cảm thấy… trời sắp sập xuống rồi.
Tôi vội vã chạy về nhà, phát hiện Thích Gia Tùy vẫn chưa về.
Vốn định giơ tay mở cửa, rồi lại rụt về.
Muốn nhắn tin hỏi ta xem nên gì.
Giây tiếp theo, Thích Gia Tùy đã đứng ngay trước mặt tôi, vừa hỏi:
“Cô đứng đây thần giữ cửa à? Sao không vào?”
Vừa , ta vừa giơ ngón tay cái lên chạm vào khóa mật khẩu định mở cửa.
Tôi vội ngăn lại.
Sau đó nhanh chóng giải thích hình bên trong, rồi bất an chờ đợi phản ứng của ta.
Nhưng ngoài dự đoán, Thích Gia Tùy không hề tức giận, cũng không có chút bất mãn nào, thậm chí còn trông có vẻ… tâm trạng rất tốt.
Kỳ lạ thật, chuyện này mà ta lại vui à?
Tôi ngẩng đầu ta, chỉ thấy ta đưa tay day trán, quay lưng đi, vai run run, không biết là đang hay khóc.
Thôi bỏ đi, cứ xin lỗi trước đã.
“Xin lỗi nhé, tôi không biết mẹ tôi đến, cũng không biết họ đã gặp nhau. Nếu tôi biết, chắc chắn tôi sẽ ngăn lại. Lại phiền rồi… Tôi vào trong giải thích ngay.”
Tôi vừa định mở cửa, lần này lại bị Thích Gia Tùy ngăn lại.
Anh ta rút điện thoại ra, mở camera giám sát trong nhà, đưa lên trước mặt tôi.
Giọng dì Trần vang lên rõ ràng:
“Tôi thích con bé Sở Lê này lắm, khéo léo, ngoan ngoãn, nằm mơ cũng mong nó con dâu tôi! Tiền sính lễ nhất định phải theo ý tôi, tám mươi tám vạn tám!”
Mẹ tôi vội vàng từ chối:
“Ôi dào, chúng ta hợp duyên là tốt rồi, Tiểu Thích cũng là đứa trẻ rất xuất sắc, tiền sính lễ con số này nhiều quá, cứ theo mức bình thường là . Nhà chúng tôi cũng sẽ chuẩn bị của hồi môn…”
Dì Trần ngắt lời:
“Không ! Nếu chỉ có mười sáu vạn tám thì sao thể hiện là chúng tôi quý Sở Lê chứ? Mức của tôi mới là chuẩn, tám mươi tám vạn tám, không bớt một xu! Không tranh cãi gì nữa, cứ thế mà !”
Khóe miệng tôi giật nhẹ.
“… Sao lại thành ra thế này rồi?”
Tôi ngước Thích Gia Tùy, thấy khóe môi ta cong lên, rõ ràng đang nhịn .
Tôi hỏi:
“Anh cho tôi xem camera gì?”
Tình hình đã mất kiểm soát lắm rồi, xem camera có giúp giải quyết vấn đề chắc?
“Nhìn xem, người lớn khó khăn lắm mới vui vẻ thế này, cũng không muốn hỏng bầu không khí chứ?”
Tôi im lặng.
Nếu mẹ tôi biết đây chỉ là trò hiểu lầm, bà chắc chắn sẽ thất vọng lắm.
Với lại, nếu đối tượng là Thích Gia Tùy, tôi cũng không thấy có gì không tốt.
Thích Gia Tùy chỉnh lại vẻ mặt nghiêm túc, rồi hỏi tôi:
“Theo thì sính lễ bao nhiêu là hợp lý?”
Đến nước này rồi mà còn hỏi chuyện nhảm nhí này nữa?
Tôi lười đôi co, thuận miệng đáp:
“Đã tám mươi tám vạn tám rồi, thôi thì tròn luôn, một trăm vạn cho đẹp số.”
Thích Gia Tùy gật đầu ngay:
“Ừ, đấy.”
Được cái đầu ấy chứ !
Nói xong, ta đẩy cửa ra, nắm tay tôi kéo vào nhà gặp phụ huynh.
Tôi đứng bên cạnh ta, vô thức vân vê vạt áo, trong lòng bỗng dâng lên một cảm lạ lẫm.
Đột nhiên nghĩ, nếu tất cả những điều này đều là thật thì tốt biết bao.
Bạn thấy sao?