Gọi Nhầm Ba Gặp [...] – Chương 2

3 Đúng là oan gia ngõ hẹp.

Tôi quay lưng về phía , thầm thở dài, rồi gượng xoay người lại, vội vàng lấy điện thoại ra:

“Bao nhiêu tiền? Em chuyển khoản cho .”

Nhưng khi tôi bấm vào màn hình, điện thoại không sáng.

Tôi ngẩng đầu , thấy Hứa Diên khẽ nhún vai:

“Quên sạc cho em rồi.”

Tôi nhanh chóng chạy đến bàn việc, lục trong ngăn kéo một sợi cáp sạc, cắm điện thoại vào.

Trong lúc chờ sạc, tôi cố gắng nhớ lại chuyện tối qua, càng nghĩ càng toát mồ hôi.

“Này…”

Tôi len lén liếc :

“Tối qua, em thực sự… nôn lên người à?”

Hứa Diên gật đầu:

“Chính xác.”

Tôi đỏ bừng mặt:

“Ngại quá… Áo của đâu? Để em mang về giặt cho.”

Chỉ cần nghĩ đến việc lần đầu gặp mặt mà tôi đã chuyện mất mặt như , tôi chỉ muốn chui xuống đất.

“Không cần.”

Hứa Diên ngồi xuống ghế bên cạnh, tôi với vẻ nửa nửa không:

“Áo tôi vứt rồi.”

“Hả?”

Tôi ngẩn người, rồi :

“Vậy để em trả tiền áo cho .”

“Không cần, em chỉ chịu trách nhiệm một nửa thôi.”

Tôi nhíu mày, chưa hiểu ý lắm, rồi lập tức nghe giải thích:

“Vì tôi cũng nôn.”

“…”

Mọi thứ đúng là quá mức kịch tính, đến nỗi tôi không biết phải xử lý thế nào cho phải. Vậy mà tối qua tôi còn tưởng mình sắp bước vào một mối ngọt ngào.

Đúng là tự an ủi bản thân quá đà, vừa mới thất mà đã nghĩ đến chuyện đương.

Nhưng đây đâu phải là ngọt ngào, mà là một pha “chết đứng” đầy xấu hổ.

Trong lúc đợi điện thoại sạc pin, tôi không thể rời đi, chỉ có thể lịch sự, dè dặt rồi :

“Điện thoại tôi chưa mở , hay là thế này đi, mình trao đổi WeChat, lát tôi chuyển khoản cho .”

“Được thôi.”

Hứa Diên trả lời rất thoải mái, sau đó xé một mẩu giấy trên bàn, viết lên một dãy số:

“Đây là số điện thoại của tôi, cũng là số WeChat.”

Tôi nhận tờ giấy, còn nghe dặn dò:

“Đừng mất nhé, bé.”

Nói xong, vẫy tay với tôi rồi rời khỏi văn phòng.

Cánh cửa đóng lại, tôi mới thở phào, mở tờ giấy ra .

Ồ…

Chỉ để lại số điện thoại mà thôi, chàng này còn ký tên hẳn hoi. Hai chữ “Hứa Diên” viết bay bổng, phóng khoáng như rồng bay phượng múa.

Đến 5 giờ chiều, tôi đang ở nhà chỉnh sửa hồ sơ xin việc thì nhận điện thoại của ba.

“Nhóc con, tối nay ăn mặc chỉnh tề chút, ba đưa con đi ăn tối.”

Tôi xoa trán, thở dài:

“Con không đi đâu, con đang chuẩn bị hồ sơ.”

“Tối nay có sườn cừu nướng đấy.”

“…”

Tôi bật dậy:

“Vậy ba chờ con, con chuẩn bị xong ngay đây.”

“Khoan đã!”

Ba tôi vội :

“Tối nay là dịp quan trọng, ăn mặc cho đẹp vào.”

“Rõ, thưa sếp!”

Cúp máy, tôi nhíu mày khó hiểu. Dịp gì mà lại ăn sườn cừu nướng?

Nhưng mà, có ăn là rồi, quan tâm gì.

Một tiếng sau, tôi ăn mặc lộng lẫy xuất hiện tại một nhà hàng Hồi giáo nổi tiếng trong thành phố.

Theo chỉ dẫn của ba, tôi đi lên tầng hai, đến căn phòng đầu tiên. Đẩy cửa bước vào, cảnh tượng trước mắt khiến cả tôi và những người bên trong đều ngỡ ngàng.

Thì ra đây là “dịp quan trọng” mà ba tôi nhắc tới—

Một nhóm thanh niên khoảng hai mươi mấy tuổi, ai cũng mặc áo ba lỗ, quần đùi và dép lê. Cả căn phòng tràn ngập mùi hormone nam tính.

Cái này…

Tôi còn tưởng mình đi nhầm phòng, bèn lùi ra kiểm tra lại.

201, đúng rồi mà.

Tôi quay lại đứng trước cửa. Bên trong vẫn im phăng phắc. Tôi liếc quanh một lượt, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở một người.

Là Hứa Diên.

Anh mặc áo thun trắng, tóc ngắn, hơi tựa vào ghế, đúng lúc cũng ngước lên tôi.

Khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, tôi lập tức hiểu ý đồ của ba mình.

Cái ông nguyệt lão không yên phận này, lại đang âm thầm buộc dây tơ hồng nữa rồi.

Nhưng mà…

Nếu ba tôi đã muốn mai, ít nhất cũng nên báo trước cho tôi một tiếng. Tôi đã thật sự tưởng đây là một buổi tiệc quan trọng nên mới ăn diện lộng lẫy thế này.

Một chiếc váy trắng kiểu dáng tiểu thư, giày cao gót, tóc vừa uốn nhẹ, và lớp trang điểm chăm chút tỉ mỉ.

So với đám thanh niên mặc áo ba lỗ, quần đùi, và dép lê trong phòng, tôi trông chẳng khác nào một tiểu tinh điệu đà giữa đám người xuề xòa.

Tôi đứng ở cửa, tiến không , lùi cũng không xong.

May thay, đúng lúc tôi đang bối rối, Hứa Diên đã chủ đứng dậy đi tới, giúp tôi giải vây.

Anh đi tới trước mặt, tôi từ đầu đến chân rồi mỉm trêu:

“Vào đi nào, công chúa nhỏ.”

Nếu bình thường, tôi chắc sẽ thầm nghĩ hơi “sến”. Nhưng—

Đôi mắt của Hứa Diên thực sự quá đẹp.

Ánh mắt ấy khiến tôi nhớ tới nhân vật nam chính mà tôi từng mê mẩn trong một bộ phim ngày trước — vừa dịu dàng, vừa sâu lắng. Anh thậm chí chẳng cần gì nhiều, chỉ cần tôi một cái, tôi đã không thể lời từ chối.

Tôi lẳng lặng đi theo và ngồi xuống ghế. Đến lúc ổn định vị trí, tôi mới nhận ra rằng chỗ bên cạnh từ nãy đến giờ vẫn để trống.

Lén liếc một cái, tôi không khỏi đoán thầm: Chẳng lẽ… biết trước tôi sẽ tới?

Nhưng ngay sau đó, tôi tự phủ nhận suy đoán của mình. Bởi vì—

Khi tôi và Hứa Diên vừa ngồi xuống, tiếng và trêu chọc vang lên ồn ào. Một chàng trai ngồi cạnh Hứa Diên :

“Tôi rồi mà, vụ án này đã xong cả tuần rồi, sao tự nhiên cấp trên lại bảo hôm nay tổ chức tiệc mừng, còn cầu chỉ dành riêng cho đám trẻ chúng ta.”

Những người khác đồng loạt hưởng ứng, ánh mắt họ tôi và Hứa Diên thì rõ ràng có chút mờ ám.

Tôi đoán, trong mắt họ, tôi chắc là một nàng ăn diện lộng lẫy để theo đuổi Hứa Diên.

Chỉ nghĩ thôi mà đã thấy đau đầu.

Ngồi vào bàn, tôi nắm chặt lấy gấu váy, trong đầu bất giác nhớ lại cảnh tượng tối qua.

Không lạ gì khi thấy vài người ở đây trông quen quen.

Hóa ra, những người hôm qua cùng đi với Hứa Diên đều là đồng nghiệp của . Theo ba tôi kể, họ đều tốt nghiệp cùng trường cảnh sát và tuyển vào sở năm nay.

Một trong số đó, chàng nhiều, khiến tôi nhớ kỹ hơn.

Và thật trùng hợp, ta ngồi ngay bên cạnh tôi. Sau khi đánh giá tôi một lượt, ta cúi người thì thầm:

“Cô em, hôm nay ăn mặc sai hướng rồi!”

Tôi sững sờ:

“Sai gì cơ?”

Anh ta cợt:

“Không biết à, sếp chúng tôi thích phong cách sexy. Lần sau mặc váy siêu ngắn, tôi đảm bảo sếp sẽ mê em không rời.”

“…”

Mê không rời? Đúng là những lời đầy mùi “hổ báo”.

Tôi ngán ngẩm muốn giải thích rằng hôm nay tôi ăn mặc thế này không phải vì Hứa Diên. Nhưng chưa kịp mở lời, một cánh tay từ phía sau vươn ra, ngón tay gõ mạnh lên trán chàng nhiều chuyện kia.

Rồi giọng Hứa Diên vang lên bên tai tôi, trầm ấm mà nghiêm nghị:

“Đừng dạy bậy cho bé!”

Tôi theo phản xạ quay đầu lại, và—

Hứa Diên đang cúi người, cằm dừng lại ngay cạnh tai tôi. Động tác bất ngờ khiến tôi vô quay đầu, môi tôi gần như lướt qua má .

Chỉ cần lệch thêm một chút nữa, tôi đã có thể vô … hôn .

Xung quanh im lặng vài giây, sau đó là một trận reo hò náo nhiệt đến chói tai.

Tôi cứng đờ người, không dám đậy, cho tới khi Hứa Diên bật khẽ, từ tốn ngồi thẳng lại.

“Rầm! Rầm!”

Anh vỗ tay lên bàn, ánh mắt nghiêm túc quét qua mọi người:

“Được rồi, ai muốn gọi món thì gọi, ai muốn uống rượu thì uống, đừng có loạn!”

Nhưng…

Lời rất đĩnh đạc, từ vị trí của tôi lại vừa vặn thấy vành tai — đỏ ửng cả lên.

4

Tôi ngây người vành tai đỏ ửng của , sững lại vài giây rồi không nhịn mà bật .

Nhìn xem, miệng thì gọi tôi là “ bé”, chính cũng chẳng phải là người già dặn gì cho cam. Chỉ một lần chạm mặt vô mà đã đỏ đến tận tai.

Không hiểu sao, khi chàng trai trước mặt với dáng vẻ nghiêm chỉnh này, tôi bỗng cảm thấy—

Thất cũng không phải chuyện gì to tát lắm nhỉ.

May thay, bữa ăn tối này không hề khó xử như tôi nghĩ. Đều là những người trẻ tuổi, cách biệt thế hệ không nhiều, chuyện cũng dễ dàng hơn.

Ngồi cùng họ, tôi phát hiện ra mấy chàng ăn mặc xuề xòa này đều là những thanh niên tràn đầy nhiệt huyết. Trên bàn ăn, mọi người vừa ăn vừa giỡn, không khí rất vui vẻ.

Giữa chừng, một chàng khá đẹp trai bỗng dưng bật khóc sau khi uống vài ly. Cả bàn giật mình, hỏi han mãi mới biết chàng này vừa bị chia tay, lại còn bị “cắm sừng”.

Tôi chống cằm lắng nghe, nghe xong liền nhướn mày. Chuyện này nghe sao giống y chang trải nghiệm của tôi thế nhỉ?

Cảm thấy đồng cảm, tôi không kìm liếc ta vài cái. Nhưng ngay lúc đó, một chai nước ép trái cây chắn ngang tầm của tôi.

Tôi theo cánh tay cầm chai nước, là Hứa Diên.

Anh xách một chai nước ép việt quất lớn, nghiêm túc :

“Đừng nữa, người ta là thất mới uống rượu giải sầu. Cô bé thì uống nước trái cây đi.”

Tôi không phục, không suy nghĩ mà buột miệng:

“Ai mà chẳng thất .”

Lời vừa ra, Hứa Diên sững lại vài giây, sau đó liếc tôi một cái, ánh mắt như hiểu ra điều gì:

“Vậy là, tối qua em uống say như thế vì thất ?”

Mặt tôi đỏ bừng, nhớ lại cảnh tối qua nôn lên người trước mặt bao người. Tôi bặm môi, im thin thít không đáp.

Hứa Diên rót một ly nước ép đặt trước mặt tôi, đưa tay gãi gãi mũi, do dự hồi lâu rồi bất ngờ :

“Cô bé, chúc mừng em chia tay vui vẻ.”

Tôi ngẩn ra vài giây, rồi bỗng bật .

Nhận lấy ly nước, tôi cúi đầu nhấp một ngụm, vị ngọt từ nước ép lan tỏa từ đầu lưỡi đến tận đáy lòng.

Ừm, nước ép đúng là ngon hơn rượu nhiều.

Trong lúc ăn uống.

Mấy cảnh sát trẻ đều uống rất nhiệt , đặc biệt là chàng vừa thất kia. Lúc đầu còn khóc lóc nước mắt nước mũi tèm lem, sau khi ngấm men rượu lại đột nhiên quệt mũi, rồi ôm lấy chàng ngồi cạnh, dáng vẻ rất thanh tú, líu lưỡi :

“Anh em… đây thấu rồi. Bạn gì chứ, từ nay về sau… tôi, tôi không bó buộc mình vào giới tính nữa!”

Tôi cầm ly nước trên tay, ngẩn ra giữa chừng. Ánh mắt sáng bừng, với tư cách là một hủ nữ lâu năm, tôi nhạy bén nhận ra—

Trong câu này có gì đó mờ ám.

Liếc qua bên cạnh, chàng bị ôm mặt đỏ bừng, trông như cũng đã uống chút rượu.

Mọi người trên bàn chỉ không coi chuyện này là gì. Nhưng tôi lại thấy, ánh mắt của chàng bị ôm hình như… có gì đó đặc biệt.

Đang mải chăm , trước mặt tôi bỗng xuất hiện một ly sữa, kèm theo giọng quen thuộc của Hứa Diên:

“Đừng xem kịch nữa, uống sữa đi.”

Ban đầu, câu này chẳng có gì đặc biệt. Tôi còn định cảm ơn thì lại tiếp tục thêm:

“Uống sữa bổ não.”

…Bổ não?

Câu này đúng là hơi phạm người khác rồi.

Tôi xoay bàn ăn, gắp một miếng thịt nướng bỏ vào bát :

“Ăn nhiều thịt vào, sau này mới đủ sức cõng con .”

Hứa Diên nhướn mày, thật sự cúi đầu cắn một miếng thịt. Sau đó, nghiêm túc đáp:

“Thật ra, tôi có thể cõng cả một con bò.”

Tôi gật gù:

“Thật ra, tôi nhớ số điện thoại cũng rất giỏi.”

“…”

Sau vài câu đối đáp ngớ ngẩn, cả hai đều ngầm hiểu mà dừng lại. Đúng lúc đó, có người hô hào bắt Hứa Diên uống rượu, chỉ nhàn nhạt từ chối:

“Mọi người uống đi.”

Tôi không biết có phải vô hay không, vừa , Hứa Diên liếc tôi một cái, rồi nhanh chóng dời ánh mắt đi, khẽ :

“Tôi lát nữa còn nhiệm vụ.”

“Nhiệm vụ?”

Một chàng uống hơi quá bên cạnh lè nhè:

“Dạo này gì có vụ án nào? Sếp, khuya thế này mà còn nhiệm vụ gì nữa?”

Hứa Diên không trả lời, một người khác đã nhanh tay nhét một miếng thịt vào miệng , :

“Cần gì phải hỏi? Sếp có nhiệm vụ lớn, lát nữa phải đưa công chúa nhỏ về nhà chứ gì!”

“Công chúa nhỏ gì chứ? Đó là em tốt của sếp mà—”

Mọi người bắt đầu trêu , dù không có ý xấu, tôi vẫn nghe mà đỏ bừng mặt.

Tôi cắn môi, nhanh chóng liếc Hứa Diên một cái.

Hay thật.

Anh ngồi thẳng tắp, gương mặt không biểu cảm gì, vành tai thì đỏ ửng.

Dường như cảm nhận ánh mắt của tôi, Hứa Diên nhíu mày, hắng giọng:

“Được rồi, uống thì uống, ai còn dư sức thì ra kia 50 cái hít đất!”

Sếp đã lên tiếng, cả bàn lập tức im re, ngoan ngoãn rót rượu, ăn uống.

Lúc mọi người tạm lắng xuống, tôi nhanh chóng liếc trộm Hứa Diên. Lần này, tôi phát hiện đang kín đáo thở phào nhẹ nhõm sau khi quanh một lượt.

Vài phút sau.

Hứa Diên cầm ly nước ép lên nhấp một ngụm, bất chợt nghiêng người hỏi tôi:

“Bây giờ, em chưa có trai, đúng không?”

Tôi khựng lại, tim bỗng dưng đập nhanh hơn vài nhịp, đáp nhỏ:

“Chưa.”

Tôi định hỏi ngược lại, lời vừa đến miệng lại nghẹn lại.

Không đợi tôi hỏi, Hứa Diên đã tự trả lời. Anh nhấp thêm ngụm nước, hạ giọng :

“Trùng hợp thật, tôi cũng không có.”

Tôi nhướn mày:

“Anh cũng không có trai?”

“Là không có . Cái đầu nhỏ của em nghĩ đi đâu thế?”

Cuộc đối thoại này, tuy hơi ám muội, chung vẫn khá bình thường. Tôi chỉ hơi đỏ mặt, tim đập nhanh hơn chút. Mọi chuyện vẫn ổn, cho đến khi—

Hứa Diên vừa vừa cúi người, tôi chợt nhận ra cả phòng bỗng im phăng phắc, chỉ còn giọng của vang lên:

“Cô bé, em…”

Câu chưa kịp kết thúc, tôi đã vội kéo tay áo .

Hứa Diên sững lại, rất nhanh nhận ra vấn đề.

Cả phòng đầy những ánh mắt lén lút chúng tôi, ai nấy đều cắn đũa, gian, chăm hóng chuyện.

“…”

Mặt tôi đỏ bừng, lập tức đứng lên:

“Tôi đi vệ sinh một lát.”

Nói xong, không chờ phản ứng, tôi vội vã chạy ra khỏi phòng.

Tôi trốn trong nhà vệ sinh một lúc lâu, định rửa mặt cho tỉnh táo lại sợ hỏng lớp trang điểm. Cuối cùng, tôi tựa vào khung cửa sổ, để gió lạnh thổi qua mặt, bình tĩnh lại rồi mới chậm rãi quay lại phòng.

Nhưng khi mở cửa ra, cảnh tượng bên trong tôi sững sờ—

Trước bàn ăn, chỉ còn mỗi Hứa Diên ngồi.

Dưới sàn, một nhóm bảy tám chàng đang nằm rạp, gắng sức hít đất, vừa vừa thở hồng hộc.

5

Tôi chưa từng thấy cảnh tượng nào như , đứng ở cửa cũng không biết phải sao. Tiến vào không ổn, mà quay đi cũng chẳng .

Hứa Diên ngẩng đầu tôi, khẽ vẫy tay:

“Cô bé, lại đây.”

Tôi không nhúc nhích, vì thực sự không biết cách nào bước qua đám người đang nằm dài giữa sàn phòng.

Ngay lúc đó, một chàng gần nhất ngẩng đầu tôi, lí nhí:

“Chị dâu, chị xin giúp bọn em đi, tụi em uống rượu rồi, giờ nữa chắc nôn mất!”

Mặt tôi đỏ bừng, vội phủ nhận:

“Tôi không phải chị dâu của các cậu…”

Anh ta bĩu môi, giọng đầy tuyệt vọng:

“Chuyện đó không quan trọng mà…”

Thôi rồi.

Tôi ngập ngừng với Hứa Diên:

“Hay là… đừng bắt họ nữa.”

Điều khiến tôi bất ngờ là không chút do dự, sau khi tôi vừa dứt lời liền phẩy tay về phía nhóm kia:

“Được rồi, dừng lại đi.”

Nhưng chuyện chưa kết thúc ở đó.

Những chàng vừa bò dậy từ sàn, mặt mày đầy ý , rối rít cảm ơn tôi:

“Cảm ơn chị dâu!”

“Chị dâu tốt thật!”

“…”

Đây là cảm giác “người phụ nữ của đại ca” trong phim sao?

Nửa sau buổi tiệc, ai cũng đã uống kha khá, không khí thoải mái, mọi người vừa vừa vui vẻ.

Sau khi tan tiệc, Hứa Diên rất có trách nhiệm khi gọi xe cho từng người. Chỉ đến khi tất cả đều yên ổn rời đi, mới quay lại tôi.

Thời tiết cuối hè đầu thu vào ban đêm khá lạnh, tôi mặc váy ngắn, khoanh tay đứng chờ.

Anh sững người một chút, rồi như chợt nhận ra, khẽ xoa trán đầy áy náy, vội cởi áo khoác, nhanh chóng bước tới khoác lên vai tôi:

“Xin lỗi nhé, nãy tôi không để ý.”

Có lẽ vì cảm thấy hơi áy náy, lại gãi gãi mũi, trông hành có phần ngượng ngùng rất đáng .

“Không sao đâu.” Tôi siết chặt áo khoác, bộ điềm tĩnh :

“Thôi em về nhé…”

“Tôi đưa em về.”

Anh chỉ tay về phía một dãy xe bên đường, nhẹ:

“Nếu phó cục trưởng biết tôi để con cưng của ông ấy đi bộ về nhà một mình giữa đêm, chắc mai ông ấy xé xác tôi mất.”

“Ông ấy không nỡ đâu!” Tôi hừ mũi, giọng bực bội:

“Anh không biết đâu, ở nhà ông ấy khen suốt, nào là thế này tốt, thế kia cũng tốt, còn muốn tôi tìm người đạt tiêu chuẩn giống như …”

Đến đây, tôi vội ngừng lại, nuốt ngược hai chữ “con rể” vào trong.

Thầm thở dài, tôi tự trách mình: đúng là cái miệng cái thân, chuyện chẳng biết kiềm chế.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...