6
Trong ánh mắt ngỡ ngàng của tóc búi củ hành, tôi kéo qua đối diện, chỉ vào cửa nhà Chu Hạ:
“Đây, gõ cửa đi, đây là nhà ấy.”
Cô ấy nắm chặt tay tôi, cảm kích :
“Cảm ơn em, em .”
Tôi hỏi:
“Cô bao nhiêu tuổi rồi?”
Cô đáp:
“20.”
Nghe xong, tôi ôm trán, bất lực :
“Đừng gọi em nữa, gọi tôi là chị đi. Tôi 25 tuổi rồi.”
Cô tóc búi :
“Vâng, cảm ơn chị.”
Rồi bắt đầu khóc lóc đập cửa nhà Chu Hạ.
Cô ấy đập khoảng 5 phút mà vẫn không ai ra mở.
Cô khóc đến mức khàn cả giọng, rồi quay đầu lại, ánh mắt đầy ai oán, hỏi tôi:
“Chị ơi, tôi vào nhà chị xin ly nước không?”
Tôi: …
Cô búi củ hành cầm một chai nước khoáng, uống hết hơn nửa chai một hơi, đúng là khát đến phát sợ.
Cô không chịu ngồi ở phòng khách nhà tôi, cứ phải lấy ghế nhựa, ngồi trước cửa nhà Chu Hạ, chắc sợ lỡ mất lúc ấy về.
Tôi mặc kệ , lén lấy điện thoại nhắn tin hỏi Chu Hạ:
“Anh đang ở đâu?”
Anh gửi lại một bức ảnh, trong đó là chiếc xe cứu hỏa màu đỏ:
“Tôi ở đội, vừa nhận thông báo họp. Em về rồi à? Búp bê tôi để ở nhà, mật mã là xxxxxx, em cứ vào mà lấy.”
Anh này thậm chí còn cho tôi mật mã nhà luôn…
Tôi đáp:
“Không phải búp bê, mà là người cũ của tới.”
Anh trả lời ngay:
“Người cũ? Tôi còn chưa từng ai, lấy đâu ra người cũ?”
Anh ấy chưa từng ?
Vậy cách khác, hôm đó chính là nụ hôn đầu của ấy?
Ôi trời! Chỉ nghĩ đến thôi mà tôi đã thấy phấn khích rồi!
Thế tóc búi này là ai?
Tôi chụp lại cảnh búi củ hành ngồi chờ trước cửa nhà ấy, gửi cho Chu Hạ.
Anh trả lời ngay lập tức:
“Cô ta có em không? Em đừng tiếp với ta, khóa cửa lại, giấu hết dao kéo đi! Đợi tôi, tôi về ngay!”
Tôi ngơ ngác.
Cô búi củ hành này nguy hiểm đến mức đó sao? Đến mức phải giấu dao kéo luôn à?
“Chị đang nhắn tin với ai thế?”
Giọng vang lên ngay trên đầu tôi, âm u đến rợn người.
Tôi ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt trừng lớn đáng sợ của ấy.
Đôi mắt ấy rất to, lúc này trừng lớn như muốn nổ tung, biểu cảm cũng không còn vẻ yếu đuối đáng thương nữa mà chuyển thành u ám, giống như nữ quỷ trong phim kinh dị.
Cô ấy đứng cạnh tôi từ lúc nào ? Sao đi lại không phát ra tiếng ?
Cô ấy có thấy tin nhắn giữa tôi và Chu Hạ không?
Nghĩ đến đây, tôi toát mồ hôi lạnh.
“Tại sao Chu Hạ chỉ trả lời tin nhắn của ?”
Cô tóc búi tôi, bất ngờ bật .
Nụ đó chỉ nhếch môi, đôi mắt hoàn toàn không có chút niềm vui, mà tràn đầy hận ý.
Biểu cảm như ghép lại từ những mảnh ghép kỳ lạ, trông vô cùng quái dị.
“Trả lời tôi!”
Cô ấy đột nhiên hét lên như phát điên, tay không biết từ lúc nào đã cầm một con dao gọt hoa quả, bất ngờ đâm về phía tôi.
7
Tôi vội tránh, con dao không trúng, chỉ sượt qua tai tôi, cắm thẳng vào ghế sofa da.
Hành đó khiến tôi sững sờ, không dám ấy kích thêm.
Tôi cố gắng dịu hình:
“Tôi chỉ nhắn tin gọi Chu Hạ về đây, không phải muốn gặp ấy sao?”
“Thật không?”
“Thật! Nhưng trước hết, cất dao đi đã.”
Cô ấy bất ngờ bật lạnh lùng:
“Cô nghĩ tôi ngu chắc? Dễ bị lừa thế sao?”
Rồi ấy dùng dao dí sát vào cổ tôi, lưỡi dao nhấn vào da, đau rát.
“Chu Hạ là của tôi! Đồ đàn bà đê tiện!”
Cô ấy hét lên, đẩy dao mạnh hơn nữa.
Không thể ngồi yên nữa!
Tôi chộp lấy gối tựa trên sofa, đập mạnh vào đầu ấy.
Cô ấy loạng choạng mất thăng bằng, ngã ngửa ra sau, lưỡi dao trên tay trượt qua cổ tôi, để lại một vết cắt rát buốt.
Đau, tôi không dám để ý, vội đè gối lên đầu ấy, ép xuống sàn, đồng thời dùng chân đạp lên tay cầm dao của .
May mà tôi từng tập yoga, cơ thể linh hoạt, nếu không chân chắc chắn không thể với tới tay ấy.
Cô ấy kêu lên đau đớn, buông con dao ra.
Tôi nhanh chóng đá dao ra xa, rồi trong đầu đếm thầm “3, 2, 1”, thả ấy ra và chạy nhanh ra cửa.
Tôi đóng sập cửa lại, nhốt ấy bên trong nhà mình.
Cô ấy điên cuồng xoay nắm cửa từ bên trong, tôi gồng mình giữ cửa từ bên ngoài, không để ấy mở ra.
“Cứu với! Cứu tôi với!”
Tôi gần như kiệt sức.
Với chiều cao 1m60, tôi thực sự không thể chống lại tóc búi cao gần 1m70 đang phát điên!
Cô ấy mạnh tay kéo cửa, tôi không giữ , cửa bật mở.
Đôi mắt ấy đỏ rực, dây áo trễ xuống tận bắp tay không bận tâm, tóc búi đã xõa tung, rối bù.
Con dao trong tay ấy lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.
Cô ấy chửi thề:
“Đồ tiện!”
Rồi lao thẳng về phía tôi.
Tôi ngã xuống sàn, chân run rẩy không đứng dậy nổi, chỉ có thể dùng chân đá ấy.
Chân tôi đá vào bụng ấy, dường như không cảm thấy đau, vẫn lao tới, đâm dao vào đùi tôi.
Cú đâm khiến nước mắt tôi trào ra, máu cũng không ngừng chảy.
Nhìn thấy máu, tóc búi càng hưng phấn, to thành tiếng.
Đúng lúc đó, cửa thang máy mở ra.
Chu Hạ trong bộ đồng phục xuất hiện.
Khi thấy tôi, sắc mặt lập tức tái nhợt, không chút do dự lao tới, túm lấy tay ấy, vặn ngược lại, đè ấy xuống sàn.
Cảnh sát và xe cứu thương đến ngay sau đó.
Chu Hạ bế tôi kiểu công chúa, đặt tôi lên cáng.
Trên xe cứu thương, vẫn nắm chặt tay tôi.
Đôi mắt đỏ hoe, đưa tay lau khóe mắt, mũi đỏ ửng, thỉnh thoảng còn hít mũi vài lần.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy một chàng trai khóc, mà lại là một chàng trai cao 1m90.
Tôi không biết phải an ủi thế nào, chỉ có thể yếu ớt:
“Tôi không sao…”
“Sao mà không sao? Phải đau lắm chứ.”
Giọng khàn khàn, nghẹn ngào:
“Tôi đau lòng muốn chết rồi!”
Tôi: …
Tôi còn tưởng tôi đau sắp chết, hóa ra là đau lòng muốn chết.
Chu Hạ kể, tóc búi đó là một bệnh nhân tâm thần.
Là thật, ấy mắc bệnh tâm thần!
Cô ấy vì không chịu nổi việc trai ngoại nên đã dùng dao đâm ta.
Sau khi bị xét xử, phát hiện ấy có bệnh tâm thần nên bị đưa vào bệnh viện tâm thần.
Ở đó, dùng vòng kéo nắp lon nước ngọt nhẫn và bị kẹt vào tay, không tháo ra nên gọi 119.
Chu Hạ cùng đội đến cắt vòng đó ra, và búi tóc cao đã phải lòng ngay từ cái đầu tiên.
Sau khi xuất viện, thường xuyên đến trạm cứu hỏa quấy rầy Chu Hạ.
Không ngờ ấy còn tìm đến nhà , lại còn gõ nhầm cửa nhà tôi.
Đúng là oan gia, người ngồi trong nhà mà họa từ ngoài rơi tới.
11
Sau khi xử lý vết thương ở bệnh viện, người nhà đến xin lỗi và thanh toán toàn bộ chi phí y tế cho tôi.
Chu Hạ như một vệ sĩ, suốt cả quá trình không rời tôi nửa bước, thậm chí khi tôi đi vệ sinh, cũng đứng đợi ngay ngoài cửa.
Y tá cầm tờ đơn đi ra hỏi:
“Ai là người nhà? Ra ký tên.”
Tôi vừa định giơ tay thì Chu Hạ đã đứng dậy, tiến lên :
“Tôi ký, tôi là trai ấy.”
Bạn trai?
“Từ khi nào là trai tôi…”
Anh ký xong, quay lại ngồi cạnh tôi, nghe tôi , lập tức nghiêng người về phía trước.
Hai tay chống vào thanh ghế sau lưng tôi, bao quanh tôi trong vòng tay của , mặt kề sát đến mức tôi không dám đậy, sợ không cẩn thận lại hôn trúng lần nữa!
Ánh mắt tôi khiến má tôi đỏ bừng, rồi mới chậm rãi lên tiếng:
“Sao? Hôn rồi mà giờ định chối không nhận à?”
“Chỉ là hôn một cái thôi mà…”
Tôi cố ngả người ra sau, muốn kéo giãn khoảng cách giữa chúng tôi.
Nhưng chưa kịp dịch người đi nửa, đã vòng tay kéo eo tôi lại, kéo tôi sát vào hơn nữa.
Tôi đặt hai tay lên ngực để đẩy ra, cảm giác rắn chắc đó là gì …
Hoảng hốt, tôi vội rụt tay lại.
“Sao lúc nào cũng chiếm tiện nghi của tôi thế?”
Anh , giọng trêu chọc:
“Một cái thôi à? Vậy muốn thêm mấy cái nữa? Cái này phải tính phí đấy, nếu tôi thì…”
Tôi nuốt nước bọt, tim đập thình thịch.
“Đừng ngả nữa, ngã xuống thì khổ. Qua đây ngồi.”
Nói rồi, vòng tay qua nách tôi, bế tôi lên như bế một con vật nhỏ, đặt sang ghế bên cạnh.
Đã lâu rồi tôi không ai bế, nên bối rối bám chặt lấy tay , sợ bị ngã.
Nhưng rõ ràng tôi đã lo xa, đến súng chữa cháy áp lực cao còn bế , huống chi tôi chỉ nặng có 45 ký.
Anh nhẹ nhàng đặt tôi ngồi xuống bên trái mình:
“Nếu buồn ngủ thì gối đầu lên chân tôi ngủ một lát.”
Bệnh viện không còn giường trống, tôi phải nằm lại để theo dõi 8 tiếng.
Tôi cố giữ đôi mắt nặng trĩu, khách sáo :
“Không buồn ngủ đâu.”
Nửa tiếng sau, lời đó đã tự vả tôi.
Tôi không chịu nổi cơn buồn ngủ, ngả người xuống, gối đầu lên chân ngủ thiếp đi.
Khi tỉnh lại, đã là ngày hôm sau.
Tôi quanh, thấy một không gian lạ lẫm.
Trên tường treo bộ đồng phục huấn luyện màu xanh đậm… Là nhà Chu Hạ!
Tôi vội kéo chăn ra, may quá! Quần áo vẫn còn nguyên!
Xỏ vào đôi dép đặt sẵn cạnh giường, tôi bước hai bước thì:
“Ái ——”
Vết thương ở đùi bị kéo đau, khiến tôi chỉ có thể bước từng bước nhỏ, chậm rãi.
“Em tỉnh rồi?”
Nghe tiếng , Chu Hạ mở cửa bước vào, giọng dịu dàng vô cùng:
“Tỉnh dậy sao không gọi ?”
Gọi gì chứ?
Tôi còn đang nghĩ, thì đã vòng tay bế tôi lên kiểu công chúa.
“Chu Hạ!”
“Bác sĩ dặn hạn chế đi lại, phải ý đến vết thương.”
“Tôi tự đi … Thả tôi xuống đi.”
“Không thả.”
Anh bế tôi vào nhà vệ sinh, lấy một chiếc bàn chải đánh răng mới, bóp sẵn kem đánh răng lên rồi đưa cho tôi.
Sau đó, đứng tựa vào khung cửa, tôi đánh răng.
Cái cảm giác này sao giống ba giám sát con thế nhỉ?
Anh chắc chắn sẽ là một người cha cực kỳ cưng chiều con mình.
“Đang nghĩ gì thế?”
“Nghĩ về việc sau này nếu có con thì sẽ thế nào…”
Chết rồi, tôi lỡ to suy nghĩ trong lòng mất rồi!
Chu Hạ nghe xong, khẽ dịu dàng:
“Hay là… chúng ta sinh một đứa thử xem?”
Bạn thấy sao?