Tôi biết ấy hiểu điều đó.
Nhưng ấy không ra, còn tôi cũng không vạch trần.
Tôi tham lam hưởng thụ chút ấm áp hiếm hoi này.
Quá trình quay phim diễn ra khá thuận lợi. Chớp mắt đã đến cảnh quay giữa tôi và Phong Đình Giang.
Bộ phim kể về một công tử thế gia, trên đường du ngoạn thì gia tộc bị diệt trong một đêm. Anh ta phải từng bước điều tra chân tướng, sẵn sàng lợi dụng nữ phụ, liên thủ với nữ ba để hoàn thành mục tiêu. Cuối cùng, ta tìm kẻ chủ mưu và đến với nữ chính.
Nhân vật nam chính trong phim không chỉ cần trả lại danh dự cho gia tộc, mà còn muốn báo thù đẫm máu.
Còn tôi, tôi là em của nữ phụ. Mẹ ruột của tôi năm xưa bị mẹ của nữ phụ vu oan, đày đọa đến chết. Tôi cũng có thù riêng cần báo.
Trong phim, chúng tôi nhanh chóng nhận ra mục tiêu chung và quyết định hợp tác.
Có lẽ nhờ những ngày liên tục tập thoại, tôi và Phong Đình Giang diễn rất ăn ý, gần như không có cảnh nào phải quay lại nhiều lần, khiến đạo diễn vô cùng hài lòng.
Đặc biệt là những cảnh cưỡi ngựa, cả tôi và ấy đều có thể tự mình thực hiện mà không cần đóng thế. Vì , quá trình quay rất trơn tru, máy quay có thể bắt mọi biểu cảm chân thực nhất của chúng tôi.
Phong Đình Giang thậm chí còn cảnh nhảy lên lưng ngựa chỉ bằng một tay, tác gọn gàng mạnh mẽ, khiến cả đoàn phim ồ lên khen ngợi.
Bầu không khí trong đoàn phim rất vui vẻ. Đạo diễn cao hứng đến mức quyết định cho mọi người nghỉ sớm, tổ chức một buổi tiệc để cả đoàn thư giãn.
Tại bữa tiệc, đạo diễn có hơi say, ông ấy cầm ly rượu đi đến chỗ tôi, vỗ vai tôi rồi :
“Thú thật, ban đầu tôi không định chọn đâu. Tôi không quan tâm đến lưu lượng hay danh tiếng, đã vắng bóng ba năm, tôi thật sự lo lắng về diễn xuất của . Chính người quản lý của đã nhiều lần đến gặp tôi, tha thiết xin cho một cơ hội thử vai.”
Ông ấy cụng ly với tôi, giọng hơi khàn vì men rượu:
“Nhưng đã không khiến tôi thất vọng. Tôi rất hài lòng. Giang Đường, bộ phim sau nếu có vai phù hợp, tôi sẽ lại tìm .”
Nghe , tôi bỗng thấy mắt cay xè.
Tôi hít sâu một hơi, cố nén cảm , rồi rót đầy ly rượu, nâng ly kính ông ấy:
“Đạo diễn Lý, thật sự cảm ơn ông. Tôi kính ông một ly!”
Sau khi bữa tiệc kết thúc, đạo diễn say đến mức phải có người dìu về.
Mà tôi cũng uống không ít, đầu óc choáng váng, bước đi loạng choạng.
Các diễn viên khác đều đã trợ lý hoặc người quản lý đưa về trước.
Chỉ còn tôi và Phong Đình Giang đứng lại.
“Đi thôi.”
Phong Đình Giang cầm lấy túi xách của tôi, ra hiệu muốn đưa tôi về.
Tôi lắc đầu, cố chấp muốn tự cầm lấy túi của mình, loạng choạng rời khỏi nhà hàng.
Bên ngoài trời tối đen.
Tôi đứng trước cửa nhà hàng, đầu óc quay cuồng. Người quản lý không đến bữa tiệc, trợ lý mới của tôi cũng phải đến ngày mai mới bắt đầu việc.
Không có ai chờ tôi bên ngoài.
Tôi đành vịn vào cây cột gần đó, cúi đầu mở điện thoại định gọi xe.
Nhưng khu vực này quá hẻo lánh, gọi xe mãi vẫn không có ai nhận.
“Đừng tìm nữa, đi chung xe với tôi.”
Phong Đình Giang không biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh tôi, một tay đút túi quần, giọng không nhanh không chậm.
Tôi lơ mơ suy nghĩ vài giây, rồi gật đầu.
Xe của Phong Đình Giang rất thoải mái. Tôi ngồi dựa vào ghế, mí mắt bắt đầu nặng trĩu.
Tôi cố gắng giữ tỉnh táo, cuối cùng vẫn không chống lại cơn buồn ngủ.
“Muốn ngủ thì cứ ngủ đi, đến nơi tôi sẽ gọi em.”
Phong Đình Giang dựa vào ghế, nhắm mắt lại, chậm rãi .
“Phong Đình Giang, định khi nào mới trả thù tôi?”
Cơn say ngày càng dâng lên, tôi chống tay ngồi thẳng dậy, hơi nghiêng người về phía trước, hỏi ấy.
Hiện tại Phong Đình Giang chính là con dao treo lơ lửng trước cổ tôi.
Càng bước lên cao, tôi càng sợ lại rơi xuống vực sâu một lần nữa.
Lời đạo diễn khi nãy khiến tôi đau lòng, đau lòng vì bản thân quá vô dụng, để người quản lý phải hạ mình đi cầu xin người khác vì tôi.
Tôi sợ mình lại rớt xuống đáy vực, sợ khiến người quản lý thất vọng thêm lần nữa.
Nghe , Phong Đình Giang mở mắt ra.
Anh ấy ngồi thẳng dậy, tôi.
“Em thật sự mong tôi trả thù đến sao?”
Ánh mắt ấy lạnh lẽo cực độ, giọng trầm thấp.
Tôi gật đầu, rồi lại lắc đầu.
Bị trả thù, tôi xem như đang trả nợ cho ấy.
Chỉ là, tôi không muốn kéo theo cả người quản lý bị ảnh hưởng.
Phong Đình Giang đột nhiên nghiêng người về phía tôi, nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay bóp lấy má tôi:
“Muốn tôi trả thù thế nào cũng sao?”
Lực tay ấy dần mạnh hơn, đến mức khiến tôi đau đớn.
Tôi cố giãy ra, lại bị ấy xoay người giữ chặt cổ tay.
“Phong Đình Giang, tôi đau.”
Nước mắt tôi lập tức trào xuống.
Hàm dưới Phong Đình Giang khẽ siết lại, đôi môi mím chặt, rồi ấy buông tôi ra.
“Đừng khóc trước mặt tôi, Giang Đường. Tôi không còn bị chuyện đó lay nữa đâu.”
Anh ấy dựa lại vào ghế, giọng điệu nhàn nhạt.
Tôi hít sâu mấy hơi, cố gắng đàm phán với ấy.
“Nếu muốn trả thù, có thể nhắm vào tôi thôi không? Tôi không muốn liên lụy đến người quản lý của mình nữa…”
“Bây giờ em biết nghĩ cho người khác rồi cơ đấy!”
Phong Đình Giang như bị chọc giận, lạnh lùng một tiếng, lại dùng tay bóp lấy cằm tôi, ánh mắt châm chọc:
“Vậy tại sao năm đó em không nghĩ cho tôi một chút? Tôi đã cầu xin em đến mức nào, Giang Đường? Em chính là dựa vào việc tôi em mà tùy tiện giẫm đạp lên cảm của tôi, đúng không?”
Tôi cứng họng, không thể nên lời, nước mắt cứ thế chảy xuống không kiểm soát.
Năm đó để buộc Phong Đình Giang chia tay, tôi đã ra những lời tàn nhẫn nhất, cũng những việc tổn thương ấy nhất.
Vậy nên, hôm nay tôi phải chịu tất cả những điều này, cũng không có gì oan ức cả.
Huống hồ, những điều ấy với tôi hiện tại vẫn chưa đủ để gọi là “trả thù”.
“Tôi đã rồi, đừng khóc trước mặt tôi. Tôi không còn tin vào điều đó nữa.”
Phong Đình Giang thô bạo lau đi những giọt nước mắt ở khóe mắt tôi, giọng lộ ra sự bực bội.
Tôi cũng không muốn khóc, lại không thể kiềm chế .
Cồn trong cơ thể như một dòng nước xiết, cuốn trôi mọi phòng tuyến của tôi, khiến tôi không thể ngừng lại.
Năm đó khi chia tay, tôi cũng không nỡ, cũng đau đớn đến tận xương tủy.
Nhưng nếu không chia tay, tôi chỉ có thể kéo ấy xuống cùng mình.
Hốc mắt Phong Đình Giang có chút đỏ, giọng cũng khẽ run lên:
“Giang Đường, người nên khóc phải là tôi, đúng không?”
6
Buổi chiều tôi mới có cảnh quay, sáng sớm hôm sau, đầu tôi vẫn còn đau nhức vì dư âm của rượu.
Trợ lý mới, Thanh Thanh, chu đáo pha cho tôi một ly trà giải rượu.
Sau khi trang điểm xong, tôi cùng trợ lý đến phim trường.
Khi tôi đến nơi, mọi người đang nghỉ ngơi, có người phát trà chiều cho cả đoàn.
Vừa mới bước vào, đã có người đưa cho tôi một ly cà phê.
“Chào chị Giang, em là Tống Tử Cầm, là vị hôn thê của Đình Giang. Dạo này ấy phiền mọi người nhiều rồi!”
Một mặc chiếc váy Chanel cao cấp mới nhất, khí chất dịu dàng, tươi đưa ly cà phê cho tôi.
Tôi chưa kịp phản ứng, chỉ có thể ngây ngẩn nhận lấy.
Không xa phía sau, Phong Đình Giang đang cầm ly cà phê, ánh mắt lạnh nhạt về phía này.
Trong đầu tôi trống rỗng.
Sau khi chần chừ vài giây, tôi vẫn đưa tay nhận lấy ly cà phê.
Cả buổi chiều, tôi không thể nào nhập vai .
Trước khi đạo diễn nổi giận, tôi lấy cớ đi vệ sinh để ra ngoài, đứng trước gương hít thở sâu, cố gắng điều chỉnh cảm .
Sau khi quay lại, tôi cố gắng hết sức tập trung vào diễn xuất.
May mắn thay, những cảnh sau đó diễn ra khá suôn sẻ.
Đến tối, sau khi quay xong cảnh đêm, tôi chuẩn bị trở về khách sạn thì bị gọi lại.
“Chị Giang, chị có thể dành chút thời gian trò chuyện với em không?”
Tống Tử Cầm mở cửa xe thương vụ, mỉm tôi.
Tôi ta, im lặng vài giây, sau đó gật đầu.
Trong quán cà phê, Tống Tử Cầm đã bao trọn cả khu vực, ngay cả trợ lý của tôi cũng bị mời ra ngoài.
Sau khi cà phê dọn lên, ta nhẹ nhàng nhấp một ngụm, từng cử chỉ đều toát lên vẻ thanh nhã.
Cô ta không mở lời ngay, tôi cũng không chủ lên tiếng.
Một lúc lâu sau, ta mới dịu dàng, :
“Chị Giang, em sẽ không vòng vo. Em khuyên chị nên tránh xa Đình Giang ra một chút.”
Tống Tử Cầm nghiêng đầu, ngữ điệu vẫn rất nhẹ nhàng:
“Nếu không, em không thể đảm bảo, những thứ trong tay em sẽ chỉ gửi đến cha mẹ chị đâu…”
Cô ta dựa vào ghế, khẽ vén lọn tóc bên tai, mỉm :
“Có thể, em sẽ ‘vô ’ gửi chúng đến tất cả các tòa soạn báo nữa đấy. Em nghe cha chị vừa phẫu thuật tim thành công, không biết có thể chịu thêm cú sốc nào nữa không…”
“Cô dám!”
Tôi đập mạnh bàn đứng dậy, cả người như rơi vào hầm băng, đôi mắt đỏ rực.
Hóa ra…
Ba năm trước, người đứng sau chuyện đó chính là ta!!!
Tống Tử Cầm chậm rãi khuấy cà phê, giọng tràn đầy khinh thường:
“Tôi có gì không dám? Giang Đường, với thân phận của tôi, muốn đè bẹp dễ như trở bàn tay.”
Tôi khuôn mặt dịu dàng giọng điệu lạnh lùng của ta, cảm giác bất lực trào dâng trong lòng.
Cô ta đúng, ta có quyền có thế, bất cứ chuyện gì cũng có người thay ta.
Nhưng tôi thì khác. Tôi và bố mẹ tôi chỉ là những người bình thường, không quyền không thế.
Tôi có thể gì ta đây?
Tôi siết chặt nắm tay, móng tay cắm sâu vào da thịt, không cảm nhận đau đớn.
Cảm giác bất lực và nhục nhã lan khắp cơ thể tôi.
Tôi hít sâu một hơi, giọng khàn đi:
“Cô muốn tôi gì?”
Bạn thấy sao?