1
Ba năm mờ nhạt, dưới sự can thiệp mạnh mẽ của người quản lý, tôi nhận lời tham gia một chương trình tạp kỹ.
Vì có kịch bản, nên quá trình ghi hình diễn ra rất suôn sẻ.
Nhưng để tạo hiệu ứng cho chương trình, MC đột nhiên đề xuất chơi một trò chơi.
Quy tắc là mỗi khách mời sẽ gọi điện cho người đầu tiên trong danh bạ của mình, mượn 100.000 tệ mà không rằng đây là đang quay chương trình.
Đây không phải là phần ghi trong kịch bản. Ban đầu, tôi không cảm thấy có gì nghiêm trọng, khi thấy chiếc điện thoại của mình bị đưa lên màn hình, tôi chấn mạnh.
Tiêu rồi!!
Tôi chợt nhớ ra rằng người đầu tiên trong danh bạ của tôi chính là Phong Đình Giang!!!
Sau khi chia tay năm đó, tôi chưa từng xóa liên lạc của ấy!!
Tôi dùng ánh mắt ra hiệu cho người quản lý, chị ấy dường như không hiểu, thậm chí còn mỉm cổ vũ tôi trong im lặng.
Tôi hoàn toàn tuyệt vọng.
Sau khi khách mời trước gọi điện xong và thành công mượn 100.000 tệ, đến lượt tôi.
Điện thoại kết nối với màn hình lớn, số điện thoại bị mờ, phần lưu tên thì không.
Không còn cách nào để xoay chuyển thế, tôi chỉ có thể cắn răng mở điện thoại, dưới ánh mắt chăm của mọi người, bấm gọi người đầu tiên trong danh bạ.
May mắn là lúc đó tôi không trực tiếp lưu tên là “Phong Đình Giang”, mà đặt một biệt danh: “Chuột nhỏ thích ăn táo đỏ”, nên chỉ cần ấy không bắt máy, tôi sẽ không bị lộ!
Tay tôi run rẩy nhẹ, trong lòng cầu xin các vị thần phù hộ, mong rằng Phong Đình Giang đã chặn tôi từ lâu hoặc đổi số điện thoại rồi!
Nhưng có vẻ thời gian quá gấp gáp, các vị thần chưa kịp nghe thấy lời cầu nguyện của tôi.
Điện thoại không chỉ kết nối, mà còn bắt máy.
Hơi thở tôi dừng lại trong chốc lát.
“Alo?”
Giọng trầm khàn của Phong Đình Giang vang vọng khắp trường quay.
Đầu óc tôi trống rỗng.
MC vẫn còn thích xem kịch hay, liếc máy quay rồi bằng khẩu hình: “Là giọng nam!”
“Giang Đường?”
Đầu dây bên kia, Phong Đình Giang dường như vừa mới tỉnh ngủ, giọng hơi khàn, nghe vào tai lại khiến lòng tôi tê dại.
Tôi nín thở, không dám trả lời.
“Nói đi.”
Giọng ấy hơi mất kiên nhẫn, rồi lại dịu xuống: “Gọi cho tôi có chuyện gì?”
Tôi vẫn không dám trả lời, chỉ tuyệt vọng về phía người quản lý.
Mặt chị ấy cũng không khá hơn tôi là bao.
Chị ấy giơ tay ra, ánh mắt đầy bất lực: “Chia tay rồi mà không chặn số cũng không xóa liên lạc???”
“Muốn quay lại à?”
Thấy tôi im lặng quá lâu, Phong Đình Giang đột nhiên hỏi.
Trường quay lập tức vang lên tiếng xôn xao.
Khán giả mang vẻ mặt hóng hớt ăn dưa.
Tôi sợ Phong Đình Giang sẽ tiếp tục , lại nhắc đến chuyện gì khác, chỉ có thể cắn răng mở miệng:
“Chuyện đó… có thể cho tôi mượn 100.000 tệ không?”
Đầu dây bên kia, im lặng khoảng ba giây.
“Gọi cho tôi chỉ để mượn tiền?”
Giọng ấy đầy vẻ không thể tin .
Tôi những người có mặt ở đó, vừa muốn khóc vừa bất lực:
“Tôi sẽ trả lại ngay, thật ra tôi chỉ là…”
“Tút tút tút——”
Phong Đình Giang không để tôi hết câu, trực tiếp cúp máy.
Không khí tại trường quay có chút ngượng ngùng, mọi người đều im lặng nhau, không biết nên phản ứng thế nào.
Tôi cảm thấy mắt mình nóng lên, không kiềm mà đỏ vành mắt, thấy thật bẽ mặt.
Nhưng tôi cũng hiểu.
Năm đó khi chia tay, tôi đã chọn một cách tổn thương Phong Đình Giang nhất. Hôm nay ấy chịu bắt máy, đã là rất nể rồi.
MC thấy bầu không khí quá gượng gạo, lập tức chuyển chủ đề để cứu vãn, rồi bắt đầu màn thử thách của người tiếp theo.
Tôi cúi đầu, định thoát khỏi màn hình chia sẻ điện thoại.
Nhưng đúng lúc đó, một tin nhắn thông báo tiền vào tài khoản đột nhiên hiện lên.
“Phong Đình Giang đã chuyển 1.000.000 nhân dân tệ vào tài khoản của vào ngày 25/02/2025. Vui lòng xác nhận…”
Tôi chết sững.
Thậm chí đầu óc còn tê dại đến mức lỡ tay bấm mở tin nhắn.
Sau đó, tất cả mọi người tại trường quay đều thấy dòng thông báo đó qua màn hình lớn.
Trường quay lập tức nổ tung.
Một triệu tệ!!! Anh ấy mà chuyển cho tôi một triệu luôn!!!
Tôi kinh ngạc đến mức não trống rỗng.
Ngay cả MC cũng quên mất vai trò của mình, lẩm bẩm hỏi: “Phong Đình Giang này… là người mà chúng ta biết sao?”
Da đầu tôi tê dại, lập tức phủ nhận ba lần liên tiếp!
Những năm qua Phong Đình Giang ngày càng nổi tiếng trong giới giải trí, lượng fan hâm mộ khổng lồ. Nếu chuyện tôi từng ở bên ấy bị khui ra, tôi sẽ chìm nghỉm hoàn toàn.
Có lẽ người quản lý của tôi đã tìm đạo diễn chính để trao đổi, nên MC nhanh chóng nhận tín hiệu qua tai nghe, lập tức lái sang chủ đề khác và chuyển sang phần thử thách của khách mời tiếp theo.
Kết thúc buổi ghi hình, chân tôi mềm nhũn.
Người quản lý lập tức dùng áo khoác che tôi lại, dìu tôi ra khỏi trường quay bằng lối đi đặc biệt.
Lên xe, tôi vẫn còn hoang mang.
Người quản lý bảo tài xế lái xe rồi quay sang tôi, vừa giận vừa sốt ruột:
“Giang Đường, rốt cuộc em nghĩ gì ?? Chia tay rồi mà không xóa số???”
Sau khi bị người quản lý mắng suốt năm phút, tôi chị ấy với gương mặt còn đau khổ hơn cả khóc:
“Chị Hướng Vãn, lần này em thực sự sắp chìm hẳn rồi đúng không?”
Người quản lý bộ dạng của tôi, tức đến mức giơ tay chọc vào đầu tôi, vừa giận vừa bất lực:
“Giang Đường, có phải kiếp trước chị nợ em không hả?!”
Sau đó, chị ấy bắt đầu gọi điện thoại xử lý hậu quả.
Chị ấy cầu bộ phận PR của công ty theo dõi chặt chẽ dư luận, một khi có tin đồn liên quan đến tôi và Phong Đình Giang, lập tức dập tắt ngay để giảm thiểu tác .
Nhưng dù đã chuẩn bị đầy đủ, chuyện vẫn bị phanh phui.
Trên đường về nhà, tôi đã lên thẳng hot search trên Weibo.
Tin tức lan truyền với tốc độ chóng mặt:
[Tin nóng] Nghệ sĩ hết thời Giang Đường và đỉnh lưu Phong Đình Giang
[Đang hot] Phong Đình Giang – Giang Đường tái hợp?
[Bùng nổ] Phong Đình Giang thực sự từng đương với Giang Đường sao?
Chỉ trong chốc lát, Weibo của tôi bị vô số fan của Phong Đình Giang tràn vào, bình luận tới tấp như sóng thần.
Phần lớn đều là những lời lẽ khó nghe, tôi cố bám lấy danh tiếng của Phong Đình Giang để kiếm chút ý.
Tôi cứ thế đọc từng dòng bình luận, dần trở nên im lặng.
Người quản lý thở dài, lấy điện thoại của tôi đi, nhẹ nhàng khuyên nhủ vài câu.
Tôi khẽ , bình tĩnh :
“Chị Hướng Vãn, em không sao. Chị đưa điện thoại lại cho em đi, em sẽ trả tiền lại cho Phong Đình Giang.”
Những lời chỉ trích này, so với chuyện đã xảy ra năm đó, vẫn chưa là gì cả. Vì thế, tâm trạng tôi không dao quá nhiều.
Sau khi nhận lại điện thoại, tôi lập tức chuyển khoản trả lại số tiền một triệu tệ cho Phong Đình Giang.
Sau đó, tôi xóa và chặn số liên lạc của ấy.
Hướng Vãn đúng. Đã chia tay thì nên biến mất hoàn toàn khỏi thế giới của đối phương.
Lẽ ra tôi nên xóa liên lạc từ lâu rồi.
2
Sau khi tắt máy, tôi nằm lì trong nhà ngủ li bì suốt hai ngày.
Hai ngày sau, người quản lý lôi tôi dậy khỏi giường.
“Còn không dậy mau, chị đã nhận một vai diễn cho em rồi!” Chị ấy nhét vào tay tôi một xấp kịch bản dày cộp.
Tôi vẫn còn ngái ngủ, đầu óc chưa kịp phản ứng, ngơ ngác hỏi: “Phim gì ?”
Người quản lý dừng lại một chút, rồi :
“Phim cổ trang, vai nữ ba, có nhiều cảnh diễn với nam chính. Em hãy chuẩn bị thật tốt đi, Giang Đường, đây có thể là cơ hội cuối cùng để em vực dậy sự nghiệp đấy…”
Tôi ngẩn người kịch bản trong tay, trong đầu chỉ vang vọng lại lời của chị ấy.
“Cơ hội cuối cùng để vực dậy sự nghiệp…”
“Em nhận!” Tôi đột nhiên lớn tiếng , hoàn toàn tỉnh táo, thậm chí còn người quản lý giật mình.
Tôi lặp lại lần nữa, giọng tràn đầy quyết tâm:
“Em nhận vai này!”
Tôi chợt nhớ đến lời hứa giữa tôi và Phong Đình Giang năm xưa.
Chúng tôi đã hẹn nhau, mỗi người sẽ cố gắng hết mình, rồi gặp lại nhau trên đỉnh cao.
Mặc dù bây giờ chúng tôi đã chia tay, ấy đã đạt đến đỉnh vinh quang.
Tôi cũng phải nỗ lực.
Dù không vì bản thân, tôi cũng không thể phụ lòng người quản lý đã luôn kiên trì ở bên tôi.
3
Trước sự thay đổi đột ngột của tôi, người quản lý tỏ ra rất hài lòng.
Sau khi thức trắng một đêm nghiền ngẫm kịch bản, tôi chủ đề nghị với người quản lý:
“Chị Hướng Vãn, em muốn học cưỡi ngựa.”
Nhân vật nữ ba mà tôi đóng có khá nhiều cảnh cưỡi ngựa.
Hiện nay, đa số các diễn viên đều dùng diễn viên đóng thế hoặc ngựa mô hình cho những cảnh quay này.
Tôi hỏi thăm qua biết đạo diễn dự định sẽ dùng diễn viên đóng thế cho tôi.
Nhưng nếu tôi đã quyết tâm lại từ đầu, tôi muốn thật tốt. Và bước đầu tiên chính là học cưỡi ngựa.
Người quản lý sắp xếp cho tôi một khóa học tại câu lạc bộ cưỡi ngựa.
Chị ấy còn đã đầu tư lớn, tự bỏ tiền riêng để cho tôi một huấn luyện viên giỏi nhất.
Tôi cảm đến mức suýt khóc, lập tức thề thốt:
“Chị chính là người quản lý duy nhất của em suốt đời này!”
4
Đến ngày học cưỡi ngựa đầu tiên, tôi phấn chấn thay đồ rồi theo huấn luyện viên ra sân tập.
Nhưng khi thấy người đang cưỡi ngựa phi nước đại giữa sân, tôi suýt thì quỳ xuống đất.
Là Phong Đình Giang!!!
Cái quái gì thế này?! Đi học cưỡi ngựa mà cũng đụng trúng ta sao?! Thế giới này nhỏ đến mức nào trời?!
Tôi vội vàng che mặt, chỉ sợ ấy nhận ra mình.
Có lẽ vì quá căng thẳng, tôi mất tập trung trong lúc nghe huấn luyện viên giảng giải các bước cơ bản.
Kết quả là khi vừa cưỡi lên lưng ngựa, tôi luống cuống đến mức con ngựa hoảng sợ.
Bạn thấy sao?