Tôi ngơ ngác không hiểu, thậm chí suýt quên luôn gương mặt của ta, cuối cùng sau khi tôi từ chối rõ ràng, ta đã viết hẳn một bài văn dài 3000 từ, cuối bài là: “Em tưởng rằng em từ chối của ai? Em từ chối của một thiên chi kiêu tử đó!”
Chuyện này bị thân tôi biết .
Từ đó ta có biệt danh “Anh Bánh Bao”.
Lúc này gặp lại, tôi cảm thấy có chút xấu hổ.
“À ha ha, đúng là trùng hợp thật.”
Anh ta ngồi xổm xuống, bắt đầu chỉnh váy cho tôi.
“Không phải trùng hợp đâu, mà là duyên phận đấy.”
“Em có tin là duyên chưa dứt không?”
“Xin lỗi , em tự rồi.”
Anh ta tôi, bí ẩn:
“Em vẫn ngây thơ và thẹn thùng như xưa, váy trắng cũng vẫn là kiểu thích nhất, hợp với em lắm.”
“À đúng rồi, Jojo, em có biết em giống ai không?”
“Em giống mối đầu trong tương lai của .”
Tôi: “……”
Bạn thân tôi nghiến răng ken két, thì thào: “Mẹ nó, sao không có thẻ hồi sinh giới hạn của người cũ chứ. Để cho tên này xem thế nào là chênh lệch đẳng cấp. Dù bọn mình chia tay rồi cũng không đến mức này đâu nhỉ!”
Vừa , ấy vừa thu dọn máy ảnh, kéo tôi quay người rời đi.
“Đói chết rồi, đi đi đi, đi ăn cơm thôi.”
Ai ngờ Bánh Bao không chịu buông tha, bám riết phía sau, nào là gặp lại là duyên phận, nào là nơi cũ gặp lại, nhất định mời tôi và tôi đi ăn trưa.
Tôi không gì, chỉ cúi đầu đi nhanh hơn.
Chết tiệt, chân ơi mau nhấc lên đi, chạy nhanh hơn nữa đi!!
Và rồi không ý đường, tôi đâm thẳng vào một bức tường người rắn chắc.
“Vợ.”
“Anh đến đón em về nhà.”
13
Tôi chết lặng tại chỗ.
Kỳ Tiêu mặc một bộ vest trắng, mái tóc chải chuốt kỹ càng, tác có vẻ đã chuẩn bị từ trước. Nhưng gương mặt ấy thực sự đẹp trai đến mức không thể chối cãi, chỉ đứng đó thôi cũng đủ để ấy tỏa sáng rạng rỡ.
Nhưng, ấy sao lại xuất hiện ở đây?
Tôi nghi ngờ liếc thân, ấy ngửa đầu trời, rồi đảo mắt xung quanh giả vờ vô tội.
“Anh—”
Tôi chưa kịp hết câu, Kỳ Tiêu lập tức mềm giọng nhận lỗi.
“Xin lỗi, đều là lỗi của .”
“Em có thể về nhà rồi bắt quỳ trên bàn giặt.”
Anh Bánh Bao giơ tay tác chê bai, quay sang tôi lẩm bẩm đầy bất mãn: “Jojo, em thích kiểu này à? Chẳng qua là cao hơn nửa cái đầu, dáng người ngon lành hơn chút, đàn ông đẹp trai có gì đáng? Sau này thế nào cũng ngoại hoặc… hoặc lộ bản chất! Anh có thể không đẹp bằng, việc chăm chỉ, mỗi tháng lương hơn mười ngàn!”
Kỳ Tiêu giơ tay lên, chiếc Lamborghini màu mè bên kia đường nháy đèn một cái.
Anh ấy mỉm : “Xin lỗi, tôi không hiểu về tiền lương của . Tôi chỉ có công ty gia đình thôi.”
Nói xong, ấy ra hiệu mời tôi.
Tôi đứng sững tại chỗ, không nhúc nhích.
Dù là kế hoạch của thân, dù sự xuất hiện của ấy lúc này là để giải vây.
Tôi vẫn không thể quên hình bóng người con bên cạnh ấy, vẫn còn canh cánh trong lòng.
Không hiểu tại sao ấy vẫn quay lại tìm tôi.
Kỳ Tiêu hít sâu một hơi, gương mặt hơi thoáng buồn.
“Anh đã mang Tiểu Duệ ra ngoài rồi.”
“Nó thực sự rất nhớ em.”
“Em không cần , cũng không cần nó nữa sao?”
……
Tôi thua rồi.
Dù kết quả cuối cùng là chia tay, dù là sẽ cãi nhau nảy lửa.
Nhưng từng thật lòng, tôi vẫn muốn rõ ràng tất cả.
Trên đường về, tôi ngồi ghế sau, chơi với Tiểu Duệ.
Trong đầu suy nghĩ xem phải mở lời thế nào.
Nhưng Kỳ Tiêu đã vỡ bầu không khí im lặng trước.
“Hôm đó… em bận lắm à?”
“Không bận.” Tôi thành thật trả lời, “Chỉ là không biết nên lấy thân phận gì để ở lại bên .”
“Thân phận… thân phận gì… thì… thì nhất định phải có thân phận sao? Chia tay rồi thì ngay cả bè cũng không thể ? Cho dù không phải bè, ăn một bữa cơm nấu cũng không sao?”
Kỳ Tiêu rõ ràng bắt đầu mất kiên nhẫn.
“Kỳ Tiêu, trong ấn tượng của em, là một người rất chân thành.”
Tôi nghĩ lời gợi ý này đã đủ rõ ràng.
Ánh mắt ấy lộ rõ vẻ hoang mang, rồi lập tức trở nên tức giận, đập mạnh tay lên vô lăng:
“Khốn kiếp, vừa nấu cơm vừa mọi thứ, cho em ăn no lại còn dỗ dành Tiểu Duệ, mà em không chân thành? Em không chân thành ở điểm nào?”
“Anh—”
Tôi còn chưa kịp hết câu, thì ánh mắt bất chợt thấy bên lề đường cạnh cổng khu chung cư.
Thằng bé nghịch ngợm ấy đang túm lấy con mèo, đập mạnh vào cửa kính xe hơi!
14
“Dừng xe!”
Tôi hét toáng lên, Kỳ Tiêu giật mình.
Anh ấy theo ánh mắt tôi, hiển nhiên cũng thấy cảnh đó.
Kết quả là, ấy còn sốt ruột hơn tôi, vội vàng nhảy xuống xe.
“Cậu đang cái gì ?!”
Thằng nhóc quay đầu chúng tôi, lại bày ra bộ mặt trơ trẽn.
“Người lớn bắt nạt trẻ con, không biết xấu hổ, lè lè~”
Nói xong, nó lại ôm lấy con mèo, định lấy móng tay cào lên kính xe. Con mèo bò sữa hoang hoảng sợ, vùng vẫy loạn xạ, móng vuốt cào vào kính phát ra tiếng kêu chói tai, khiến nó lên điên cuồng.
Bạn thấy sao?