Có lẽ do ban ngày ăn thịt rắn, tối nay thấy hơi khó ngủ. Trằn trọc mãi quyết định mò xuống bếp uống miếng nước ấm.
Không ngờ đi ngang phòng của vợ chồng Vương Mộc còn sáng đèn thấy hơi lạ.
Không ngờ vô nghe cuộc trò chuyện của Vương Mộc và Vương thị từ bên ngoài cửa sổ.
Họ đang thảo luận về với giọng điệu đầy bất mãn.
"Con nha đầu đó ngày càng việc chậm chạp, gương mặt thì suốt ngày ủ dột xui xẻo" Vương thị gắt gỏng. "Hôm nay ta gặp Lý mụ, bà ấy ta có khí lực, sẽ trả ta ba lạng bạc. Chúng ta bán ta đi. Lúc trước cha mẹ ta nhận hai lạng bạc, bao nhiêu năm nay nhà ta cho ta ăn xem như uổng phí."
Vương Mộc gật đầu: "Tùy bà. Nhưng ta trước, bán ta thì việc nhà bà đấy."
Vương thị khinh thường ông chồng cục mịch:
“Ta tính rồi, chúng ta đến cái miếu lụp xụp kia nhặt hai đứa ngoan ngoãn về. Vừa nuôi dưỡng già, sau này nếu chúng dám quấy lại bán. Lý mụ có bao nhiêu cũng mua.”
Cô đứng bên ngoài, tim đập thình thịch, tiếng xầm xì bên trong không còn nghe rõ.
Cô chỉ biết, bản thân lại sắp bị bán.
Lúc nhỏ cha nương bán đến đây không biết gì. Nhưng giờ đã hơn 19 tuổi, cũng từng nghe người trong làng kể nhiều chuyện.
Lý mụ kia cũng khá nổi tiếng trong làng.
Bà ta thường xuyên tới lui các làng, là giúp nhà giàu mua người hầu cũng có tin đồn bà ta còn ăn với kỹ viện và sòng bạc.
Cô cứ ngỡ bản thân chăm chỉ việc, ít nhất sẽ có nơi ở.
Không ngờ vợ chồng này, mới cho kết hôn với thằng con trai xấu số không bao lâu. Giờ lại muốn bán như một món hàng hỏng, để rồi tiếp tục tìm người thay thế.
Cô nhẹ nhàng quay lại phòng, gom góp vài bộ quần áo cũ của Vương thị mặc rách quăng cho .
Rồi cứ thế ngồi im trong bóng tối chờ đợi, không dám nằm xuống vì sợ bản thân ngủ quên.
Cô đợi đến phòng Vương thị tắt đèn, âm thanh rì rầm hoàn toàn biến mất. Tiếp đến là tiếng ngáy như sấm của Vương Mộc vang lên.
Cô lặng lẽ di chuyển xuống bếp, gom ít rau củ và gạo. Cũng không có nhiều nên chỉ lấy mỗi thứ một ít.
Dù sao họ cũng cưu mang bao nhiêu năm.
Giờ bỏ trốn là vì không muốn bị bán nữa, thà liều mình xông ra thế giới ngoài kia, tự tự chịu.
Không có đuốc nên chỉ có thể lần mò trong bóng tối từng bước.
Không ngờ vừa ra khỏi làng không xa thì thấy tiểu đại phu cứu lúc sáng.
Hắn đang chuẩn bị đi đâu thì phải.
"Ngươi có thể mang ta lên trấn trên không?" Cô cắn răng, bước tới, giọng kiên quyết.
"Ta đã cứu ngươi, bây giờ ngươi phải giúp ta."
Tiểu đại phu lúc sáng có vẻ nho nhã lịch sự, bây giờ dưới ánh trắng lại trông có vẻ hơi lạnh lùng.
Hắn thấy thì ánh mắt chợt lóe rồi hỏi: "Ngươi có biết ta là ai không?"
Cô trả lời bằng một giọng điệu đầy cương quyết.
"Mặc kệ ngươi là ai, ta đã cứu ngươi thì ngươi phải giúp ta."
Cô nghĩ đường lên trấn còn rất xa, lúc trước chỉ từng đi một lần.
Nhưng là ban ngày và theo bưng đồ cho Vương thị bán, đang sợ mình lạc đường thì thấy hắn.
Hắn là một tiểu đại phu yếu ớt, đến con rắn nhỏ còn không thể thoát khỏi.
Còn , từ nhỏ đã phải việc chăm chỉ, tay chân thô to và có sức khỏe.
Nếu hắn có ý định giở trò, sẽ đánh hắn và cướp lấy ngựa của hắn.
“Nể lúc sáng ngươi đã , ta sẽ không gi t ngươi. Tránh xa ta ra.” Hắn rồi nhảy lên lưng ngựa.
Cô không để cho cơ hội vụt qua, vội vàng kéo áo hắn và trèo lên ngựa ngồi sau lưng hắn.
Con ngựa bị người phía trên giằng co thì hoảng sợ lao nhanh.
Cô cắn răng, ôm chặt hắn, không để cho hắn có cơ hội từ chối.
"Dã nữ nhân này! Có biết liêm sỉ không?"
Hắn lạnh lùng quát, thân thể hơi run rẩy không thể hất xuống.
Cô chỉ khẩy. "Liêm sỉ là gì? Ăn không?"
Bạn thấy sao?