Góa Phụ Bỏ Trốn [...] – Chương 34

May mắn thay, buổi chiều hôm đó đông khách, những người đến khám bệnh và bốc thuốc khiến cả hai đều bận rộn đến mức không còn thời gian hay tâm trí để nghĩ về chuyện chung thân đại sự. 

Dung Kỳ bất giác ngẩng đầu lên và nhận ra trời đã tối từ lúc nào. Vội vàng đứng dậy, nhanh chóng

 

"Huynh dọn dẹp nhé, ta đi nấu cơm tối."

 

xong liền xoay người bước ra ngoài, không để ý thấy ánh mắt buồn bã của Lý Phong dõi theo từng bước chân rời đi. 

 

Bóng đêm bao phủ khắp nơi, chỉ còn ánh đèn dầu le lói từ trong phòng khách. 

Hai người ngồi đối diện nhau bên mâm cơm, không khí lại trầm lắng đến lạ. 

Không ai gì, chỉ có tiếng đũa chạm vào bát và tiếng sột soạt của thức ăn. 

Dung Kỳ đợi Lý Phong lên tiếng trước, còn hắn thì lại chờ

Sự im lặng kéo dài, càng không gian trở nên quỷ dị.

 

Đến khi ăn xong, vẫn chiếc bàn ấy, vẫn khoảnh khắc Dung Kỳ đứng lên, vẫn là Lý Phong giữ lại. Nhưng lần này giọng bá đạo hoàn toàn: 

 

"Nàng thê tử của ta đi!"

 

Ánh mắt hắn sáng rực, mạnh mẽ, không còn chút do dự nào nữa. Giọng vang lên đầy bá đạo cũng tràn ngập cảm.

 

Dung Kỳ sững sờ, rồi, chỉ sau giây lát, mặt đỏ ửng, gật đầu. Chỉ một từ thoát ra khỏi môi:

 

"Ừm..."

 

Nghe lời đồng ý của , Lý Phong liền kéo ngồi lên đùi mình, vòng tay ôm chặt lấy như muốn giữ thật chặt bên cạnh mình mãi mãi. 

Hắn dịu dàng vuốt nhẹ mái tóc , giọng tuy trầm đầy ấm áp:

 

"Vậy sao sáng nay nàng lại lưỡng lự như ? Ta tưởng..." 

 

Dung Kỳ cúi đầu, đôi má vẫn đỏ bừng vì ngượng ngùng. Cô khẽ thì thầm:

 

"Muội... sợ huynh hiểu lầm rằng muội chỉ thích huynh khi huynh vui vẻ, hoạt bát như ban ngày."

 

Lý Phong bật , đôi mắt hắn ánh lên sự thương:

 

"Ngốc quá! Ta vẫn là ta, là Lý Phong thôi mà. Cho dù là ban ngày hay ban đêm, tất cả đều là một con người ta."

 

Hắn thương cốc nhẹ vào đầu , khiến ngượng ngùng cúi mặt xuống hơn nữa. Lý Phong trầm ngâm một lúc rồi tiếp tục:

 

"Nếu như không có đêm hôm đó, có lẽ ta sẽ vẫn là người như ban ngày, vui vẻ, lạc quan, tiếp tục nghề y mà cha đã truyền lại. Nhưng những gì đã xảy ra thay đổi ta. Ta đoán rằng bản thân vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận sự thật ấy và vì thế, ta đã trở thành một kẻ mang hai bản ngã."

 

Hắn dừng lại, ánh mắt trầm buồn vào khoảng không xa xăm, như thể đang hồi tưởng lại những nỗi đau cũ. 

Nhưng rồi, hắn Dung Kỳ với sự quyết tâm:

 

"Bao năm qua ta đã sống như và nghĩ rằng điều đó là ổn. Nhưng giờ thì khác. Giờ ta không chỉ muốn tồn tại, ta muốn sống... một cuộc đời hoàn chỉnh, cùng nàng."

 

Dung Kỳ lắng nghe, trái tim đập mạnh.

 

"Nàng giúp ta nhé!" Lý Phong nhẹ nhàng hỏi, đôi tay vẫn siết chặt lấy .

 

"Giúp thế nào?" Cô đáp, giọng nhỏ nhẹ tràn đầy tò mò.

 

"Ngày mai, hãy dẫn ta đến trước mộ cha nương." hắn , giọng dứt khoát. "Kể cho Lý Phong vào ban ngày, đêm kinh hoàng ấy, cho hắn biết cha mẹ hắn không mất tích mà là bị giet, cho hắn biết hắn không phải tiểu đại phu yếu đuối, từ năm 14 tuổi đã luyện võ."

 

“Nhưng..” Dung Kỳ ngập ngừng. 

“Nghe ta… ta mạnh mẽ hơn nàng nghĩ nhiều.” hắn kề trán vào trán nàng thì thầm. Rồi lại nhanh chóng thả nàng ra, hối thúc nàng về phòng nghỉ ngơi.

Dung Kỳ nghĩ, có lẽ bản thân hắn cũng có một bức tường cần vượt qua.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...