Góa Phụ Bỏ Trốn [...] – Chương 33

Lý Phong nhận ra sự ngập ngừng trong ánh mắt của Dung Kỳ. Hắn vội vàng , giọng nhẹ nhàng đầy quyết tâm: 

"Nàng cứ suy nghĩ thêm đi. Ta chờ ." 

Nói xong, Lý Phong nhanh chóng bước ra khỏi nhà ăn, mở cửa y quán như thường lệ. 

Dung Kỳ đứng im tại chỗ, trái tim nàng rối bời. 

Câu vừa rồi của Lý Phong là lời tuyên bố về cảm của hắn, khiến không thể dứt ra khỏi những suy nghĩ đan xen.

Suốt cả ngày hôm đó, Dung Kỳ không việc gì. 

Mỗi lần định dọn dẹp hay chuẩn bị thuốc, Lý Phong lại giành hết. 

Hắn muốn chứng minh cho thấy rằng nếu chấp nhận thê tử của hắn, cuộc sống sẽ tốt đẹp và hạnh phúc đến nhường nào.

Làm sao không biết chứ!

Khi đến giờ ăn trưa, Dung Kỳ nghĩ rằng mình sẽ tự tay nấu nướng để dứt ra khỏi những suy nghĩ trong lòng. 

Nhưng Lý Phong, dù bận bịu với việc khám bệnh, vẫn tranh thủ chạy đi mua thức ăn từ một tửu lâu lớn trong thị trấn. 

 

Ánh nắng buổi trưa chiếu qua, rọi lên gương mặt hắn một vệt sáng vàng ấm áp. 

Những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán hắn, từng đường nét gương mặt ẩn hiện dưới ánh sáng, khiến Dung Kỳ không khỏi chùng lòng. 

Trong khoảnh khắc ấy, lòng bỗng thêm day dứt. 

Cô biết rõ Lý Phong là một người tốt, chân thành và quan tâm đến từ những điều nhỏ nhặt nhất. 

Làm thê tử của hắn, chắc chắn sẽ hưởng phước.

Nhưng trái tim lại bị phân vân bởi hai hình ảnh của hắn. 

 

Cô có thực sự thích Lý Phong hồn nhiên, vui vẻ ban ngày hay trái tim lại rung trước một Lý Phong mạnh mẽ, trầm lặng ban đêm? 

Hơn nữa, lo sợ rằng nếu mình đồng ý, Lý Phong sẽ hiểu lầm rằng chỉ thích sự tươi sáng và hồn nhiên của hắn, chứ không phải sự nam tính và nghiêm nghị mà hắn thể hiện vào ban đêm.

Bữa trưa diễn ra trong không khí yên lặng đến lạ thường. 

Tiếng đũa chạm vào bát sứ vang lên khe khẽ trong không gian nhỏ bé, ngăn cách họ bằng một khoảng cách vô hình. 

Mỗi miếng ăn Dung Kỳ đưa lên miệng đều mang theo một cảm giác nặng nề, như thể đang nuốt cả những băn khoăn, những mâu thuẫn trong lòng mình. 

Bữa trưa diễn ra trong không khí yên lặng đến lạ thường. 

Tiếng đũa chạm vào bát sứ vang lên khe khẽ trong không gian nhỏ bé, ngăn cách họ bằng một khoảng cách vô hình. 

Mỗi miếng ăn Dung Kỳ đưa lên miệng đều mang theo một cảm giác nặng nề, như thể đang nuốt cả những băn khoăn, những mâu thuẫn trong lòng mình.

Mọi thứ dường như quá đột ngột, và không biết mình có thể đối diện với điều đó hay không.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...