Trăng đã lên cao, ánh sáng bạc phủ khắp sân nhà, cơn gió thổi nhẹ mang theo mùi thảo dược của y quán len lỏi khắp nơi.
Lý Phong và Dung Kỳ cùng ngồi trên bậc thềm, ngắm ánh trăng tỏa sáng trên bầu trời đêm.
"Lần đầu tiên ta thấy ánh trăng đẹp đến ." Dung Kỳ khẽ , ánh mắt dịu dàng hướng về phía bầu trời.
Lý Phong , mỉm : "Ừm, rất đẹp!" Không biết là trăng hay người bên cạnh hắn.
Dung Kỳ cảm nhận ánh mắt nóng rực bên cạnh thì mặt cũng nóng hơn, cố gắng trấn định ngắm trăng, không ngờ Lý Phong lại có thể ra những lời như .
Trong lòng không khỏi xao xuyến.
Sau vài câu vui , Lý Phong chợt nghiêm túc: "Dung Kỳ, kể ta nghe về nàng đi. Chuyện nhà họ Vương… và mọi thứ mà nàng đã trải qua."
Ánh mắt Dung Kỳ chợt trầm xuống, im lặng một lúc rồi chậm rãi kể lại tất cả mọi chuyện.
Từ khi bị cha mẹ bán cho nhà họ Vương, những công việc cực nhọc, những lời lẽ cay nghiệt, và cả sự khinh thường mà phải chịu đựng.
Cô kể mà không có chút oán hận nào, chỉ như đang thuật lại một câu chuyện đã qua. Nhưng với mỗi lời kể của , Lý Phong càng cảm thấy lòng mình đau nhói.
Tay Lý Phong nắm chặt lại, các khớp tay vang lên tiếng răng rắc.
Đôi mắt hắn dần tối lại, cơn giận dữ âm ỉ dâng lên trong lòng.
"Ta thật sự không ngờ họ lại dám đối xử với nàng như , dù gì nàng cũng là …." hai chữ con dâu tắt nghẹn trong cổ họng khiến lồng ngực hắn càng khó chịu hơn.
Hắn không kiềm chế nữa, giận dữ đứng dậy và mạnh vào tảng đá giữa sân. Tiếng nắm va chạm với đá vang lên, khẽ rung trong không gian tĩnh lặng.
Dung Kỳ Lý Phong, có chút ngạc nhiên và cảm . Cô chạy đến kiểm tra bàn tay hắn, thấy chỉ hơi đỏ mới yên tâm.
Cô nhẹ nhàng , an ủi hắn:
"Họ không sai đâu, Phong. Cha mẹ đã bán ta cho họ, thì ta phải việc trả nợ. Đó là số phận của ta thôi."
Dưới ánh trăng sáng, nam cao lớn, nữ mong manh, còn đang giữ nắm của hắn trong tay, đôi mắt sáng trong lời ấy khiến Lý Phong như bị nhấn chìm trong ôn nhu.
Hắn nghe tim mình đập thình thịch mạnh mẽ.
Ngay khi Dung Kỳ tưởng rằng hắn sẽ hôn thì Lý Phong lại vỗ đầu nàng, ánh mắt cưng chiều:
“Ừm may mắn nàng rất mạnh mẽ, còn biết bỏ trốn.”
Dung Kỳ cũng vui , che dấu chút hụt hẫng trong lòng:
"Mà thật, huynh có võ công, đêm đó rõ ràng dư sức hất văng ta xuống khỏi ngựa mà, sao lại không ?"
Lý Phong thoáng bối rối, ánh mắt hắn hơi dao .
Hắn đưa tay lên gãi đầu, chống chế:
"Ta... ta là một nam nhân, sao có thể đối xử tệ với nữ nhân ? Với lại, nàng đã cứu giúp ta ban ngày mà, sao ta có thể gì nàng?"
Dung Kỳ bật lớn, lần này thật sự không nhịn .
Sự lúng túng của Lý Phong khiến cảm thấy hắn không chỉ mạnh mẽ mà còn có một nét đáng , chân thành.
Ánh trăng chiếu sáng hai người, bao phủ họ trong một không gian tĩnh lặng đầy ấm áp.
Cả hai tiếp tục ngồi lặng yên ngắm trăng, thỉnh thoảng lại trao nhau vài câu nhẹ nhàng.
Trong cái se lạnh của đêm, Dung kỳ có chút không nỡ đứng dậy, có lẽ khoảng cách giữa họ đã gần hơn rất nhiều, không chỉ về không gian mà cả trong lòng chỉ sáng mai, tất cả lại như cũ.
Bạn thấy sao?