Góa Phụ Bỏ Trốn [...] – Chương 30

Dung Kỳ cẩn thận điều chỉnh lửa vừa đủ để hầm gà.

Cô nếm thử rồi lại nêm thêm, hương thơm từ gà và nấm hòa quyện khiến thấy nhẹ nhõm đôi chút. 

 

Khi đang mải mê khuấy nồi canh, bỗng cảm nhận hơi thở nam tính quen thuộc vây lấy mình. 

 

"Để ta." giọng trầm ấm của Lý Phong vang lên phía sau, khiến giật mình. 

Hắn nhẹ nhàng bước đến, giúp múc canh nóng ra tô và bưng mâm cơm lên bàn ăn, khiến ngơ ngác đứng lặng phía sau. 

 

Dung Kỳ vội vàng trấn tĩnh lại, gấp gáp đi theo để sắp xếp bàn ăn, trái tim không thể ngừng đập loạn nhịp. 

Cô cảm nhận rõ từng tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực, mặt bắt đầu đỏ ửng. 

Sao tối nay Lý Phong trông lại đẹp trai đến ?

 

Lý Phong mặc một bộ y phục màu đen như bình thường, tôn lên thân hình cao lớn và mạnh mẽ của hắn. 

Mái tóc đen nhánh vẫn còn ẩm ướt sau khi tắm, thả tự nhiên qua vai, từng giọt nước nhỏ giọt trên những sợi tóc mềm mại. 

Dưới ánh nến, từng đường nét gương mặt hắn đều đẹp mạnh mẽ đầy nam tính. Bớt đi khí lạnh những ngày qua bỗng thấy hắn điềm đạm hơn..

 

"Ừm... huynh ăn nhiều vào nhé. Món này rất tốt cho cơ thể." lúng túng , cố gắng che giấu sự ngượng ngùng. 

Cô múc một bát canh gà hầm nấm to bự đặt trước mặt Lý Phong.

 

"Kệ ta, muội ăn nhiều vào mới đúng." Lý Phong nhẹ, ánh mắt hắn tràn đầy quan tâm. 

Hình như đây là lần đầu tiên thấy hắn vào buổi tối , không như nụ lớn tỏa sáng ban ngày, nụ lúc này có phần điềm đạm, lại khiến người khác yên tâm hơn.

Ánh mắt hắn ấm áp, khiến trái tim có chút lỡ nhịp.

 

Trong lúc hai người dùng bữa, Lý Phong quan tâm hỏi: "Vết thương ổn chứ? Còn đau không?"

 

Dung Kỳ thoải mái lắc nhẹ cổ tay trước mặt hắn, chứng minh rằng những dấu vết bị trói trên tay đã mờ đi. 

Vết tát trên má cũng nhờ tối qua hắn bôi thuốc mà sáng nay không còn sưng. 

"Đỡ nhiều rồi!" , nụ cũng dần trở nên tự nhiên hơn. "Cảm ơn huynh! Thuốc tốt thật!"

 

Lý Phong , ánh mắt lấp lánh sự chân thành. 

"Đừng khách sáo. Đó là những gì ta có thể cho muội." 

Hắn múc một thìa canh cho : "Nào! ăn đi."

 

Bữa cơm cứ thế tiếp tục trong không khí ấm áp, cả hai không cần nhiều lời mà vẫn hiểu nhau, khiến trái tim Dung Kỳ dần yên ắng lại. 

Dù ngồi đối diện với Lý Phong cảm giác gần gũi của tối qua vẫn như một cơn sóng âm thầm len lỏi giữa họ, có chút … mập mờ.

 

 “Tối nay..” sau khi ăn xong cả hai cùng đồng thanh .

“Muội đi.”

“Ừm, tối nay huynh có luyện kiếm không?”

“Không cần.” Hắn như không .

“Vậy … cũng không cần chuẩn bị bột, để muội chút điểm tâm, chúng ta ngắm trăng nhé!” Cô muốn chuyện với hắn nhiều hơn.

“Được!” Hắn đầy cưng chiều khiến Dung Kỳ luống cuống đi vào bếp.

Hắn cũng quen tay dọn dẹp bàn ăn và rửa chén, đợi cùng ngắm trăng.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...