Lý Phong ôm chặt lấy Dung Kỳ, cảm nhận đôi vai khẽ run lên trong vòng tay của hắn.
Hắn thở dài, trong lòng nặng trĩu bởi cảm không tên mà hắn không biết cách diễn tả.
"Những ngày nàng không muốn ta, không muốn chuyện với ta... rất khó chịu," giọng hắn trầm xuống, vừa như trách móc, vừa như nài nỉ.
"Ta... ta không muốn như ."
Dung Kỳ nghe những lời đó, trái tim như bị bóp nghẹt.
Lời chân thành của Lý Phong khiến không thể chịu đựng thêm nữa.
Nước mắt chảy không ngừng, nỗi buồn và sự thương cảm trào dâng. Cô vừa thương hắn, vừa cảm thấy có lỗi vô cùng.
"Đừng khóc nữa!" Lý Phong nhẹ, giọng điệu có phần vụng về.
"Nàng đang bị thương đấy! Sớm biết sẽ khiến nàng khóc như , ta sẽ không đâu."
Nhưng càng nghe hắn , Dung Kỳ lại càng khóc nhiều hơn.
Cô không thể ngăn dòng cảm dâng trào trong lòng mình.
Cô tự trách bản thân, cảm thấy mình thật ích kỷ.
Cô đã quá xấu xa rồi. Cô đã ỷ lại vào việc mình tiện tay cứu hắn để ép hắn mang về nhà.
Hắn đã chịu đựng , nhường nhịn từng bước lại cố giận dỗi, lạnh nhạt với hắn.
Lý Phong đã chịu đủ nỗi đau trong cuộc đời mình, mà còn vô tâm thêm vào đó.
Cô thật sự không đáng hắn quan tâm như .
Lý Phong dừng ngựa.
Hắn không biết gì ngoài việc xoay Dung Kỳ lại, để đối diện với mình, bàn tay vụng về lau nước mắt cho .
Thấy lau mãi không hết thì hắn thở dài, ôm thật chặt, để mặc rấm rứt khóc trong ngực hắn.
Hắn không giỏi an ủi người khác, sự vụng về đó lại càng khiến hắn cảm thấy bất lực.
Dung Kỳ gục đầu vào lồng ngực ấm áp của hắn, không còn che giấu sự yếu đuối của mình nữa.
Cô không gì, chỉ để nước mắt chảy dài trên má, hòa vào tiếng nấc nhẹ.
Lý Phong khẽ vuốt tóc , lòng hắn quặn lại mỗi khi nghe nức nở.
Hắn giục ngựa lao nhanh hơn về phía y quán.
Thật muốn tự tay đánh bản thân một trận. Nàng ấy bị thương, mà hắn lại rảnh rỗi kể lể. Đáng lẽ phải sớm đưa ấy về xử lý vết thương mới phải.
Vừa đến y quán, Lý Phong vội vàng ôm lao thẳng vào, mặc con ngựa tự lủi thủi vào sân, rồi tự theo thói quen tìm về chuồng.
“Ừm.. để ta tự .” Dung Kỳ đỏ mặt đẩy hắn ra. Không hiểu sao giờ chỉ cần gần hắn một chút thấy ngại ngùng vô cùng.
“Vậy để ta đi nấu chút nước ấm, một lát nàng lau chùi đơn giản rồi nghỉ ngơi.”
Kết quả Lý Phong xoay người đi đóng cổng và nấu nước xong quay lại đã thấy Dung Kỳ ngủ gục trên bàn trà dùng để bắt mạch.
Hắn chỉ có thể nhẹ nhàng bế về giường.
Là đại phu hắn biết tốt nhất nên giúp thay đồ hắn lại có chút tham lam còn mặc chiếc áo của hắn say giấc.
Quan sát kỹ thấy vết thương do bị dây trói đã ổn, hắn hôn nhẹ tóc rồi rời phòng đầy lưu luyến.
Bạn thấy sao?