Góa Phụ Bỏ Trốn [...] – Chương 25

"Xin lỗi!" Lý Phong đột nhiên siết nhẹ vòng tay, giữ Dung Kỳ chặt hơn, trong khi tay kia hắn điều khiển ngựa chạy chậm lại. 

Giọng của hắn trở nên trầm lắng, mang theo sự hối hận mà Dung Kỳ chưa từng nghe thấy: "Chuyện vườn sau nhà. Ta không nên nổi nóng với muội."

 

Dung Kỳ giật mình, trái tim như nhói lên. 

Lý do họ cuộc chiến tranh lạnh giữa họ ùa về, lúc này, không còn để ý đến nó nữa. 

"Không sao, ta không quan tâm." đáp, giọng có phần rầu rĩ.

 

Im lặng phủ lên hai người trong khoảnh khắc, rồi Lý Phong lại tiếp tục , giọng điệu hắn có chút nặng nề. 

"Nơi đó... có mộ của cha nương ta."

 

Dung Kỳ sững người: "Hả? Không phải huynh đã rằng họ mất tích sao?"

 

"Không phải!" Lý Phong , giọng hắn chợt đầy sự đau khổ. 

Rồi hắn ôm chặt hơn, ánh mắt xa xăm. 

Có lẽ không đối mặt với nên hắn có thêm dũng khí kể câu chuyện mà chưa từng ai nghe, kể về đêm định mệnh đã thay đổi cuộc đời hắn mãi mãi.

 

Đêm đó, Lý Phong 12 tuổi còn là một cậu bé vô tư, đang chơi trò trốn tìm với cha, còn nương hắn ngồi may vá bên giường. 

Tất cả dường như bình yên cho đến khi những người áo đen đột ngột xuất hiện. 

Bọn chúng lấy mạng cha mẹ hắn ngay trước mắt hắn, khi hắn đang trốn dưới gầm giường. 

 

Dung Kỳ nín thở, lắng nghe từng lời của hắn. 

Hình ảnh mẹ Lý Phong ra hiệu cho hắn im lặng và dùng thân mình che chắn trước giường trút hơi thở cuối cùng hiện rõ trong tâm trí

Lý Phong đã chứng kiến tất cả, sợ hãi, bất lực, đau đớn.

 

"Sau đó, bọn chúng lục soát khắp nơi, ta nghe bọn chúng loáng thoáng gì mà 'tìm rồi'... 'đốt đi'... rồi 'rút lui'." 

Lý Phong trầm ngâm, ánh mắt lạnh lẽo như đang chìm vào ký ức đen tối ấy. 

"Ta đã khóc khản cả cổ, rồi một toán áo đen khác đến. Họ mang cha mẹ ta ra sân sau chôn. Họ ta phải đi cùng, ta không chịu, chỉ khóc bên cạnh mộ của cha nương mình."

 

Dung Kỳ cảm nhận sự run rẩy nhẹ từ Lý Phong khi hắn kể lại những giây phút khủng khiếp đó. 

Nước mắt bất giác trào ra, cảm nhận sâu sắc sự đau đớn và đơn mà hắn đã trải qua.

 

"Có lẽ, khi ta ngất đi, đám người kia đã đưa ta về phòng, dọn sạch mọi dấu vết của sự tàn sát. Sáng hôm sau, khi ta tỉnh dậy, không nhớ gì. Ta chạy đi kiếm cha nương, không tìm thấy. Đến khi trời vừa tối... tất cả ký ức lại trở về. Ta nhớ lại mọi thứ, nhớ rõ như in những gì đã xảy ra đêm đó."

 

Dung Kỳ lặng im, không biết phải gì. 

Sự thật mà Lý Phong vừa chia sẻ bàng hoàng. 

Đêm đen luôn là nơi hắn nhớ lại tất cả, nhớ về nỗi đau không thể xoá nhoà. 

Nhưng đến ban ngày, hắn lại quên đi mọi thứ, sống một cuộc sống như thể những điều kinh hoàng ấy chưa từng xảy ra.

Có lẽ vì nên Lý Phong ban ngày mới tươi sáng đến thế, mới mạnh mẽ sống tiếp dù chỉ một mình. Lạc quan tiếp tục nghề y theo bước cha hắn.

 

"Vậy là... mỗi đêm huynh đều sống lại cơn ác mộng đó?" Dung Kỳ nghẹn ngào hỏi, mắt mờ đi vì nước mắt.

 

"Đúng ," Lý Phong đáp khẽ. "Ban đêm, ta sẽ nhớ hết, nhớ cả những việc ban ngày đã . Nhưng đến khi mặt trời mọc... ta lại không nhớ gì cả."

 

Dung Kỳ không thể thốt lên lời nào. 

Cô chỉ biết cúi đầu, lặng lẽ rơi nước mắt, thương cảm cho số phận đầy bi kịch của Lý Phong. 

Những vết thương trong lòng hắn còn sâu hơn bất kỳ vết thương nào mà từng trải qua. 

 

Hắn đã phải sống hai cuộc đời, mỗi ngày. 

Một là Lý Phong vui vẻ, nhân hậu theo đúng con đường hắn nên đi.

Và một, vào ban đêm, nơi hắn phải đối diện với những ký ức đáng sợ mà không ai có thể giúp hắn thoát ra.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...