Góa Phụ Bỏ Trốn [...] – Chương 24

Dung Kỳ không thể tin, chỉ vài phút trước còn ngồi quỳ giữa sân trong tuyệt vọng, nghĩ rằng cuộc đời mình lại sắp đến địa ngục khác kinh khủng hơn. 

Vậy mà, chỉ trong chớp mắt, Lý Phong đã xuất hiện như một cơn gió mạnh mẽ, cứu khỏi bàn tay của những kẻ tàn nhẫn. 

Giờ đây, đang ngồi trên lưng ngựa, phía trước là sự tự do, phía sau lại là lồng ngực săn chắc, cánh tay mạnh mẽ của hắn nắm dây cương cũng vây chặt khiến vô cùng quẫn bách.

 

Trên người là áo khoác của hắn, thêm nhịp thở của Lý Phong, đều đặn và mạnh mẽ, quấn quanh như một chiếc áo choàng vô hình. 

Cảm giác này vô cùng bối rối, đến mức không biết phải sao. 

Lần trước dám leo lên ngựa cùng hắn là vì nghĩ hắn chỉ là một tên đại phu yếu đuối, dư sức đánh nếu hắn dở trò. 

Nhưng giờ đây, sau khi chứng kiến cảnh hắn chém cánh cửa như chém rau cải, không khỏi cảm thấy bối rối. 

Hơn nữa đã cố gắng tránh chuyện với hắn suốt cả tuần qua, không ngờ giờ lại lâm vào huống thân cận như .

 

"Ừm... cảm ơn huynh!" Dung Kỳ lí nhí , giọng nhỏ như tiếng gió thổi qua. 

Cô cố gắng nhích người về phía trước để tạo ra một khoảng cách giữa hai người, cảm giác lúng túng không hề giảm bớt. 

Mặt nóng bừng khi nhận ra hơi thở của hắn vẫn ở ngay sau lưng, gần gũi đến nỗi có thể nghe thấy nhịp tim đều đặn của hắn.

 

Lý Phong nhỏ thương tích đầy mình đang cố gắng né tránh sự tiếp , hắn chỉ biết thở dài. 

Suốt cả tuần nay, Dung Kỳ tránh né hắn, không hề chuyện một lời nào, khiến hắn cảm thấy khó chịu vô cùng. 

Nhưng hắn cũng không biết sao để thay đổi huống đó. 

 

Khoảnh khắc hắn lao vào nhà Vương Mộc và thấy quỳ giữa sân đau khổ tột cùng, Lý Phong biết rằng trái tim mình đã bị cướp mất. 

nhỏ này không chỉ chiếm giữ những suy nghĩ của hắn, mà giờ đây còn trở thành lý do khiến hắn không thể thờ ơ trước bất kỳ điều gì liên quan đến .

 

"Đừng lộn xộn, sẽ chạm vào vết thương." Lý Phong nhẹ nhàng , một tay giữ lấy Dung Kỳ, lo sợ rằng nếu tiếp tục nhích người về phía trước, sẽ ngã xuống khỏi lưng ngựa.

 

Lời của hắn khiến ngừng lại, tim đập loạn nhịp. 

Ban ngày, dù biết Lý Phong có cảm với mình vẫn có thể thản nhiên giả vờ không biết gì một Lý Phong ban đêm lạnh lùng lại đang dịu dàng nhẫn nại với thì không biết sao.. 

Hắn là người đã cứu khỏi cơn ác mộng, cũng đồng thời khiến cảm thấy mình trở nên nhỏ bé vô cùng.

 

Cánh tay Lý Phong duỗi ra kéo sát lại gần, thấy không phản kháng thì mạnh dạn ôm chặt .

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...