Những ngày sau đó, hai người, chính xác là Dung Kỳ và Lý Phong ban ngày, dần trở nên quen thuộc hơn.
Mỗi buổi sáng, sẽ thức dậy sớm, hấp bánh bao, sau đó chuẩn bị cơm sáng.
Ăn xong, sẽ phụ Lý Phong mở y quán.
Có hôm bán bánh bao trước cửa, có hôm chỉ đơn giản giúp hắn vài việc lặt vặt.
Căn bếp trở thành "địa bàn" riêng của , dù là Lý Phong ban ngày hay ban đêm đều công nhận khả năng nấu nướng của nên không có dị nghị gì.
Cô muốn mua thêm gì, hắn sẽ đưa tiền. Cô bán gì, hắn nhất quyết bắt giữ hết.
Mà căn bếp luôn "bồi đắp" thêm nguyên liệu từ "chi phí khám bệnh" của hàng xóm hoặc những người trong làng nghèo xung quanh: một rổ trứng gà, vài quả bí, củ đậu, một bao khoai lang nhỏ… có hôm có cả tôm tươi, cá sống…
Cứ người này kể người kìa, càng ngày càng nhiều người dân nghèo tìm đến nơi này khám bệnh.
Nhờ đó, suốt hơn một tuần qua, chỉ phải mua bột mì và thịt để bánh bao, còn các nguyên liệu khác thì lúc nào cũng đầy đủ.
Bữa ăn cũng đơn giản hơn rất nhiều, chỉ cần mua gạo.
Có khi quá nhiều nguyên liệu nên các món điểm tâm rồi để Lý Phong mang đến nhi viện cho các em nhỏ.
Cô cũng dần phát hiện Lý Phong đối xử khác thường với mình.
Thỉnh thoảng bắt gặp ánh mắt hắn lén mình khi , hay hắn cố lượn lờ quanh sân hoặc bếp mỗi khi rảnh rỗi, giả vờ hỏi những câu chuyện không đâu để chuyện với .
Cô cũng không phải nhỏ cái gì cũng không biết luôn cảm thấy bản thân và Lý Phong như cách một lớp màn mờ ảo không thể vỡ.
Nên dù thấy bản thân khá xấu xa như đang lợi dụng lòng tốt của hắn, vẫn không dám tiến tới, cố gắng việc, sau này có tiền sẽ trả hết cho hắn.
Hơn nữa tự với bản thân, dù ban ngày hắn có chút đáng thường thì buổi tối sẽ hết thôi.
Cô cũng thay đổi thời gian nấu cơm, buổi chiều thường nấu sớm hơn.
Trời chưa tắt nắng là đã gọi Lý Phong ra ăn tối. Nếu hắn không bận, hai người sẽ ngồi ăn cùng nhau.
Còn nếu hắn phải tiếp tục công việc, sẽ ăn trước, chừa lại phần cơm cho hắn.
Buổi tối, hạn chế đụng mặt và chuyện với kẻ lạnh lùng, lầm lì ấy.
Cô bận rộn trong bếp, chuẩn bị bột để bánh cho ngày mai, sau đó quay về phòng sớm, để lại căn nhà yên tĩnh cho hắn.
Cuộc sống dần trở nên ổn định và yên bình, Dung Kỳ bắt đầu cảm thấy hài lòng với nhịp sống này.
Mỗi tối, ngồi đếm số bạc vụn kiếm từ việc bán bánh bao, thầm tính toán cho tương lai phía trước.
Tuy nhiên, sự nhàn nhã này khiến quên mất một điều quan trọng: vợ chồng Vương Mộc, từ lúc biến mất vẫn đang lật tung từng mảnh đất để tìm kiếm .
Bạn thấy sao?