Góa Phụ Bỏ Trốn [...] – Chương 18

Niềm vui từ việc bán bánh bao và nhận bạc nên Dung Kỳ quyết định nấu một món ngon để đãi Lý Phong. 

Quan sát kỹ phòng bếp, quyết định trưa nay ngoài món rau xào và món mặn, sẽ thêm bánh bí đỏ hấp.

Cô đã ở nhờ nhà và hắn cũng giúp đỡ không ít, giờ lại còn nhận tiền, cũng phải thể hiện chút thành ý chứ. 

 

Cô bắt tay vào ngay, cẩn thận gọt vỏ bí đỏ, cắt thành miếng rồi mang đi hấp. Trong lúc chờ bí chín, nhanh tay những món ăn khác.

 

Trong làng vào năm mùa, đến ngày Tết có nhà mạnh tay món này. 

Khách đến chúc Tết sẽ mời một chiếc bánh bí đỏ hấp nhỏ xíu xiu vô cùng ngọt ngào, mang ý lấy lộc đầu năm.

Năm ấy Vương thị lúc về có mang về hai cái rưỡi, sở dĩ có nửa cái là vì cắn một ngụm lại tiếc nên mang về.

Bà ta cho con trai hết Vương Hiển chỉ lấy hai cái nguyên ăn, còn nửa cái mẹ hắn ăn dở hắn chê ghét không đụng đến. Vậy nên lúc dọn dẹp bàn đã thưởng thức nửa cái bánh bí đỏ hấp nhỏ xíu nguội lạnh lúc đó là mỹ vị trần gian.

Sau đó lúc đi giặt đồ nghe mọi người vây quanh con dâu nhà đó khen bánh ngon, con dâu cũng vui vẻ chia sẻ cách .

Cô im lặng ghi nhớ trong lòng, tự nhủ sẽ có ngày tự mình một mâm bánh, cái nào cái nấy to như cái bát để ăn cho sướng.

 

Không ngờ thật sự có ngày này, ngày mà muốn bánh bí đỏ hấp. Thì thôi.

 

Khi bí đã chín mềm, Dung Kỳ cẩn thận nghiền nhuyễn, rồi trộn cùng bột và đường. 

Đôi bàn tay thoăn thoắt nhào nặn từng viên bánh nhỏ, đặt chúng lên khay hấp. 

Nghĩ lại lúc trước bật , sao có thể chiếc bánh điểm tâm ngọt to bằng cái bát chứ, chỉ từng viên bánh lớn hơn viên mình từng ăn một chút, cho Lý Phong ăn lúc coi y quán.

Chỉ một lát sau, hương thơm ngọt ngào của bí đỏ và bột lan tỏa khắp căn bếp nhỏ.

 

Lý Phong từ ngoài sân bước vào, ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt thì không kìm mà thốt lên: 

"Cái gì mà thơm thế này? Dung Kỳ, lại có món ngon gì à?"

 

"Bánh bí đỏ. Ta thấy trong bếp có bí nên tiện thử. Món này vừa ngon vừa bổ, huynh ăn không hết có thể mang cho các bé ở nhi viện."

 

Lý Phong lớn, một cách đầy hứng thú: 

"Cô đúng là khéo tay thật đấy. Lúc nào cũng nghĩ ra món mới. Chắc chắn rất ngon!"

 

Dung Kỳ mỉm , không gì thêm, chỉ tập trung vào công việc của mình. 

Sau khi bánh chín, cẩn thận bày biện lên đĩa, từng chiếc bánh vàng ươm, thơm phức khiến bất cứ ai cũng không thể cưỡng lại

Cô đặt đĩa bánh lên bàn mời Lý Phong thử.

 

Hắn vừa cầm chiếc bánh lên đã không kìm mà khen ngợi: 

"Ngon thật đấy! Bánh mềm mịn, hương vị vừa phải, không quá ngọt cũng không quá nhạt. Cô đúng là có tài."

 

Buổi trưa trôi qua vui vẻ, buổi chiều vẫn giúp hắn việc vặt trong y quán.

Chiều nay có một cặp vợ chồng mang con trai đến khám bệnh, họ không có tiền nên mang theo hai con cá sông rất lớn.

Lý Phong vui vẻ khám bệnh, bốc thuốc rồi còn :

“May quá, mấy ngày nay ta cứ ngủ cũng mơ ăn cá sông. Cảm ơn đại thúc đại thẩm.”

Dung Kỳ cảm thán, quả là một tiểu đại phu vừa tốt bụng lại cực kỳ tinh tế.

Không ngờ họ vừa rời đi thì hắn cũng thay đổi sắc mặt.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...