19
Vài năm sau, tôi trở về Đại học A công tác với tư cách chuyên gia mời đặc biệt.
Quả nhiên, Hách Kỳ chưa từng xuất hiện trước mặt tôi thêm lần nào nữa.
Chỉ là, hễ phòng thí nghiệm tôi từng việc, chắc chắn sẽ có một khoản quyên tặng bí ẩn rất lớn.
Đồng nghiệp đều rằng tôi là “mèo thần tài”.
Chỉ có tôi biết, những khoản tiền đó là từ tay ai mà ra.
Trong buổi tiệc chào đón, đồng nghiệp bên cạnh bắt đầu tám chuyện về nhà họ Hách.
Nghe mấy năm nay Hách Kỳ sống rất tốt.
Năm đó sau khi từ bệnh viện xuất viện, ta như biến thành người khác.
Quyết đoán, thủ đoạn tàn nhẫn.
Rất nhanh chóng đá sạch đám con riêng hỗn tạp của Hách lão gia ra khỏi công ty, hoàn toàn nắm giữ quyền lực nhà họ Hách.
Đồng nghiệp vừa gắp thức ăn vừa tám chuyện:
“Người này cũng tốt đấy, tặng cho Đại học A mấy toà nhà, còn lập cả học bổng doanh nghiệp nữa.”
“Chỉ có điều hơi lạ, nhà họ Hách có cả đống biệt thự không ở, lại đi sống trong cái khu nhà cũ nát nào ấy.”
“Nơi đó sắp thành nhà hoang rồi còn gì.”
Một đồng nghiệp khác cũng góp chuyện:
“Em tôi ở công ty họ, nghe mấy năm nay sếp hễ có thời gian lại bay sang London.”
“London rốt cuộc có ai mà khiến ta cứ phải chạy đi chạy lại nhỉ.”
Cả đám người chuyện bát quái liền hứng khởi, từ bạch nguyệt quang đoán sang con riêng, chuyện gì cũng có thể nghĩ ra.
Cô bên phải tôi thấy sắc mặt tôi có chút khác lạ, liền rót thêm cho tôi ly rượu:
“Thật trùng hợp, Thẩm cũng vừa từ London về đấy.”
“Cô Thẩm, quen ta sao?”
Tôi nghiêm túc suy nghĩ.
Hách Kỳ từng là người cũ của tôi, đúng là sự thật.
Nhưng cái tên người ta đang bàn tán kia, với tôi bây giờ… lại rất xa lạ.
Cô kia còn đang đợi câu trả lời của tôi.
Tôi cạn sạch ly rượu trong tay, mỉm đáp:
“Không quen.”
(Văn chính hoàn)
Ngoại truyện về Hách Kỳ.
1
Lần đầu tiên Hách Kỳ gặp Thẩm Kiều, đúng là vì một ván cược với đám .
Kẻ con nhà giàu kia rầm rộ theo đuổi, cuối cùng cũng chỉ đổi lấy một câu từ chối lịch sự từ Thẩm Kiều.
Đối mặt với những lời chế nhạo cợt của đám người xung quanh, hắn ta cay cú uống liền mấy ly rượu:
“Đến mức tôi ra giá hai triệu một năm còn chưa đủ à, muốn kiểu phụ nữ gì chẳng có?”
“Đến học phí còn không lo nổi mà còn bày đặt giả thanh cao?”
Hắn ta say khướt, rút chìa khóa xe đập lên mặt bàn:
“Cứ đi, ai cưa đổ Thẩm Kiều, con P1 mới mua của tôi tặng cho.”
Đám ồn ào lên:
“Thôi đi ông.”
“Người ta đến liếc bọn mình còn chẳng buồn, ông hăng hái cái gì.”
Hách Kỳ nhướng mày.
Thật mới mẻ.
Sống hơn hai mươi năm, chưa từng nghe ai trên đời lại không ham tiền.
Anh vừa từ nước ngoài về, lão già trong nhà đã nhăm nhe bắt tiếp quản công ty.
Đám em cùng cha khác mẹ kia thì như lũ gà chọi vây quanh, chỉ hận chậm trễ con đường ăn bám của chúng trong tập đoàn.
Chúng đâu biết rằng, Hách Kỳ vốn chẳng hề quan tâm.
Sập tiệm thì càng hay.
Nhưng ngày nào cũng uống rượu thì thật quá nhàm chán.
Lúc ở nước ngoài, Hách Kỳ vốn đã nổi tiếng liều mạng, từ lặn sâu không thiết bị đến nhảy dù mạo hiểm, chỉ cần kích thích là không từ.
Anh khẽ nhấp một ngụm rượu, trong lòng tràn đầy khinh miệt.
Gì mà “cao lãnh chi hoa”, khó cưa thế sao?
Ngón tay thon dài của Hách Kỳ móc lấy chìa khóa xe, nắm gọn trong lòng bàn tay:
“Để tôi.”
2
Ban đầu Hách Kỳ định nâng giá lên gấp mười lần.
Trên đời này chẳng có thứ gì là không mua , nếu có, chỉ là tiền chưa đủ nhiều.
Nhưng ngay lần đầu tiên thấy Thẩm Kiều, đã đổi ý.
Thẩm Kiều ôm sách, vội vã lướt qua sân trường.
Cách ăn mặc giản dị, chỉnh tề ấy lại càng tôn lên khuôn mặt xinh đẹp lòng người kia.
Hách Kỳ bị một mèo con chắn đường khó, cúi xuống, mèo vừa meo meo vừa nhai xích.
Thẩm Kiều nhẹ nhàng xoa đầu con mèo, môi hồng khẽ cong lên:
“Không giận tôi dắt đi triệt sản đấy chứ?”
Từ xa Hách Kỳ dõi theo .
Không hiểu sao, có cảm giác, nếu dùng tiền để tiếp cận, chắc chắn sẽ không với kiểu như .
Trong lòng bỗng thấy ngứa ngáy khó tả.
Cho đến nửa đêm khát nước tỉnh dậy, Hách Kỳ hiếm hoi cảm nhận thứ gọi là dục vọng.
Anh lấy máy tính ra, bắt đầu tự tạo cho mình một thân phận khác.
3
Mọi chuyện diễn ra còn thuận lợi hơn Hách Kỳ tưởng tượng.
Thẩm Kiều hoàn toàn không hề nghi ngờ câu chuyện mà ta dày công dựng nên.
Hách Kỳ hiểu rõ chân lý của lời dối.
Phần lớn sự thật, chỉ cần pha thêm một chút bịa đặt, cũng đủ để qua mắt tất cả mọi người.
Thẩm Kiều thấu hiểu ta đến .
Hách Kỳ không cần lo lắng những chuyện dơ bẩn trong nhà mình sẽ trở thành con bài để ai đó uy hiếp.
Anh ta tha hồ trút ra nỗi căm hận tăm tối dành cho người cha, cùng nỗi nhớ thương mang đầy day dứt về người mẹ đã khuất.
Tất cả những điều từng bị kìm nén, lúc này đều bao dung đón nhận.
Suy cho cùng, bọn họ quả thật là đồng loại.
Mỗi lần Hách Kỳ vào đôi mắt trong trẻo của , thấy rõ dịu dàng dành cho mình, ta lại có đôi chút hoang mang, lạc lõng.
Anh bắt đầu biết hưởng thụ cuộc sống mang tên “Hách Kỳ”.
Cùng Thẩm Kiều tay trong tay đi chợ mua thức ăn, học nấu cơm, thử những quán ăn lề đường trước giờ chưa từng ghé, nghe lải nhải giảng lại những đề bài ta sớm đã biết rõ đáp án.
Hóa ra, những niềm hạnh phúc nhỏ bé ấy lại bền lâu hơn nhiều so với những trò mạo hiểm kích thích adrenaline.
Chỉ là đôi khi lúc rửa mặt, Hách Kỳ sẽ ngẩn người chằm chằm khung gương.
Đeo mặt nạ quá lâu, đến chính ta cũng chẳng biết, người trong gương rốt cuộc là ai.
4
Chuyện Thẩm Kiều biết thân phận thật của ta, Hách Kỳ không bất ngờ.
Đó là điều sớm muộn.
Nhưng việc Thẩm Kiều phải gia sư vất vả để thay ta trả cái món nợ vốn dĩ chẳng tồn tại kia, lại khiến Hách Kỳ bất ngờ.
Chuyện ấy, chính ta còn chẳng buồn nhớ tới nữa.
Bảo sao mỗi ngày đều bận rộn như thế.
Sự kiên cường sống của Thẩm Kiều luôn có sức hấp dẫn kỳ lạ.
Hách Kỳ cực kỳ ghét ánh mắt người khác .
Của tôi.
Rõ ràng là của tôi.
Hách Kỳ thậm chí còn từng nghĩ đến việc đưa Thẩm Kiều lên đảo sớm một chút.
Cô ấy chắc chắn sẽ rất tức giận, đó là cách an toàn nhất để bảo vệ .
Sự kiên nhẫn của cha ta đã chạm đáy, còn tiểu thư Lâm Thính Vãn với cái tính kiêu căng kia e cũng chẳng thể dung thứ cho .
Dù sao thì, cuộc hôn nhân kia cũng chỉ là liên hôn thương nghiệp.
Đời người, luôn có những bất đắc dĩ.
Anh ta còn cả một đời để lời xin lỗi với .
Hách Kỳ tự cho rằng tất cả đều đã sắp đặt kín kẽ, không chút sơ hở.
Nhưng trong lễ cưới, lúc đứa bé cầm nhẫn đưa lên, ta bỗng khựng lại.
Lâm Thính Vãn lạnh lùng ta, chìa tay ra.
Hách Kỳ nghe chính giọng mình vang lên một cách trống rỗng:
“Thẩm Kiều đâu?”
Gương mặt xinh đẹp của Lâm Thính Vãn nở một nụ đầy ác ý:
“Chết rồi.”
Chỉ cần nghĩ kỹ một chút, ta cũng thừa biết chuyện này không thể là thật.
Nhưng trong đầu Hách Kỳ lúc đó chỉ còn tiếng ong ong hỗn loạn.
Khi lấy lại ý thức, ta đã lao xe lên đường cao tốc.
Xe đâm thẳng vào đuôi một chiếc xe tải.
Trước khi rơi vào bóng tối hoàn toàn, trong đầu Hách Kỳ chỉ còn duy nhất một ý nghĩ.
Muốn gặp ấy.
5
Lại thêm một cái Tết nữa trôi qua.
Thành phố A chìm trong trận tuyết lớn bay đầy trời.
“Thiếu gia Hách còn cố tăng độ khó, giả nghèo đến không có nổi đồng xu, thế mà cũng cưa đổ trong hai tháng.”
Hách Kỳ chậm rãi đi mấy vòng quanh quảng trường, nhớ lại ngày trước từng cùng Thẩm Kiều đắp một người tuyết xấu xí ở đâu đó quanh đây.
Nhưng ta chẳng thể nhớ nổi chính xác vị trí.
Giống như hơi thở, mùi hương của Thẩm Kiều trong căn nhà nhỏ kia cũng dần dần tan biến theo năm tháng.
Những ký ức ấy, dù ta có cố chấp giữ lại, vẫn từng chút, từng chút mài mòn đi.
Trên màn hình lớn giữa quảng trường đang phát chương trình Tết của thành phố A, rộn ràng náo nhiệt.
Hách Kỳ vô ngẩng đầu, lại bắt gặp một khuôn mặt quen thuộc ở hàng ghế đầu dưới sân khấu.
Mấy năm nay Thẩm Kiều thành tựu không ít, rất nhanh đã thăng lên vị trí Phó viện trưởng.
Cô vẫn giữ nguyên dáng vẻ lạnh nhạt ngày nào.
Năm tháng chẳng để lại chút dấu vết nào trên gương mặt ấy.
Hách Kỳ đứng trong tuyết rất lâu, chỉ để chờ giây phút thoáng qua, khi gương mặt người lại xuất hiện.
Cho đến khi đỉnh đầu, bờ vai ta đã phủ đầy tuyết trắng.
[Toàn văn hoàn.]
Bạn thấy sao?