Tôi hất tung tất cả mọi thứ xuống đất.
Bình hoa vỡ nát ướt sách vở, vết mực loang ra một mảng lớn.
Chắc Hách Kỳ đang chơi vui lắm nhỉ.
Anh ta nhập vai thật xuất sắc.
Anh ta thậm chí còn giấu tôi đi công trường.
Mỗi lần về đều cố để mặt lấm lem bụi bẩn, chân còn bị thương.
Nhưng khi thấy tôi, ta lại như trẻ con khoe khoang, móc trong túi ra một nắm tiền giấy nhàu nát:
“Anh kiếm nhiều tiền lắm! Tất cả cho em…”
“Này, đừng khóc mà, không đau chút nào đâu, thật đấy, thật đấy…”
Khuôn mặt chàng trai vương đầy bụi bặm trong ký ức, bỗng chồng lên gương mặt con nhà danh giá ngạo nghễ giữa trung tâm giới con ông cháu cha.
Hóa ra từ đầu đến cuối, những ngày tháng cùng nhau chịu khổ, chỉ là trò vui đứng ngoài xem của ta.
Thì nghèo thì sao? Ở tầng đáy thì sao?
Chẳng lẽ chỉ vì tôi không có xuất thân cao quý, không có người thân bên cạnh, chỉ có gương mặt này,
nên ta đương nhiên có thể coi tôi là một con cờ cá cược, một món đồ chơi, một trò chơi để vượt ải hay sao?
Cơn giận như thiêu đốt lý trí, trước mắt tôi mơ hồ tối sầm.
Tôi vớ lấy điện thoại.
Nếu chuyện xấu này lộ ra trước ngày cưới, ít nhất cũng có thể ảnh hưởng đến giá cổ phiếu công ty nhà họ Hách, đúng không?
Gió đêm lùa qua căn phòng,
mồ hôi lạnh sau lưng bị gió thổi thành từng trận buốt giá, tôi rùng mình, cái đầu đang nóng bừng cũng dần bình tĩnh lại.
Dù thế nào đi nữa, tôi vẫn muốn chính miệng ta ra.
Tôi ngồi xổm xuống, từ từ dọn lại đống hỗn độn dưới đất.
5
Đêm khuya Hách Kỳ mới về.
Anh ta đã thay bộ quần áo khác, mặc áo phông cũ và quần jeans, mái tóc đen xõa lòa xòa trước trán, trông như cậu sinh viên đại học trẻ trung.
Anh ta quỳ gối trên giường, ôm tôi vào lòng:
“Anh rất nhớ em.”
Tôi ta chằm chằm.
Đôi mắt hoa đào, sống mũi cao, ngũ quan sâu nét, làn da trắng như ngọc.
Khi lông mi rũ xuống, khí chất lại càng thêm cao quý.
Thật ra lời dối này, ngay từ đầu đã vụng về không chịu nổi.
Chỉ là tôi quá u mê.
Làm sao tôi có thể tin rằng, một kẻ đầu đường xó chợ, màn trời chiếu đất, lại có thể dưỡng ra dáng vẻ của người như ta?
Tôi hỏi:
“Tối nay đi đâu?”
Hách Kỳ khẽ , ngực khẽ rung lên, vẻ mặt vui vẻ:
“Em đoán xem.”
Tôi muốn đẩy ta ra, muốn tát cho ta một cái.
Vừa giơ tay lên, đã bị Hách Kỳ nắm lấy.
Ngay sau đó, một chiếc nhẫn tròn mang theo hơi ấm cơ thể ta, chậm rãi đẩy vào ngón áp út của tôi.
Dưới ánh trăng, tôi thấy đó là một chiếc nhẫn kim cương hồng.
Hách Kỳ quỳ một gối xuống đất, đôi mắt màu thủy tinh ngập tràn thương.
Anh ta :
“Gả cho đi, Thẩm Kiều.”
6
Tôi không thể tin nổi chằm chằm vào chiếc nhẫn kia.
Đá gắn hoàn hảo, đường cắt tỉ mỉ tinh xảo, viên kim cương hồng nằm yên ngoan ngoãn ở chính giữa.
Trong căn phòng mờ tối, ánh lửa từ viên kim cương vẫn rực rỡ chói mắt.
Chiếc nhẫn ấy đeo trên ngón áp út tôi, vừa khít không lệch một li.
Thế này là ý gì?
Thấy tôi không lên tiếng, Hách Kỳ khẽ :
“Đây là vật duy nhất mẹ để lại.”
“Là đồ giả thôi, không đáng bao nhiêu tiền đâu.”
“Chứ không thì sớm bị bố mang đi bán rồi.”
Nhắc đến người cha, Hách Kỳ khẽ nhíu mày, trên mặt lộ rõ vẻ ghét bỏ.
Hách Kỳ từng kể, mẹ ấy mất sớm vì ung thư, còn bố thì ham mê cờ bạc bị người ta đánh chết ngoài đường, mới thành trẻ mồ côi.
Vậy mà mấy ngày trước, tôi vẫn còn thấy ông Hách ung dung lên tivi, chuyện rôm rả trên kênh tài chính.
Không biết ông ta nghĩ sao khi thấy cái kết cục này do chính con trai sắp xếp cho mình.
Người ta đồn rằng cái chết sớm của mẹ Hách Kỳ, chẳng phải không liên quan đến cha ta.
Có lần ông ấy nướng sạch tám mươi triệu chỉ trong một đêm ở Macao, nghe ngay cả đồ trang sức gia truyền của vợ cũng đem cầm cố nốt.
Mẹ Hách Kỳ vốn sức khỏe yếu, sau khi bên ngoài ông ta còn mấy lần dính chuyện con riêng, chẳng bao lâu sau thì qua đời.
Đầu óc tôi cứ thế lặp lại những chuyện thị phi giới hào môn tôi vừa đọc hồi chiều.
Nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.
Hách Kỳ cúi đầu hôn lên ngón tay tôi, khóe mắt vương chút áy náy:
“Đã để em chịu thiệt rồi.”
“Là nợ em, sau này nhất định sẽ đền cho em cái thật.”
“Lấy đi, không?”
Tôi thẳng vào đôi mắt thành khẩn ấy trước mặt.
Ba phần thật, bảy phần giả.
Nhưng ta lại có thể diễn thành mười phần khiến người ta rung .
Hách Kỳ, kẻ lừa đảo giỏi nhất trên đời.
Có lẽ ngay cả chính bản thân ta cũng đã tự lừa mình rồi.
Người đàn ông buổi tối nay còn “chơi thêm mấy ngày thôi”, dường như chỉ là ảo giác tôi tự nghĩ ra.
Tôi lạnh mặt chằm chằm vào chiếc nhẫn ấy.
Im lặng quá lâu.
Sắc mặt Hách Kỳ dần căng thẳng, ta còn định thêm gì đó, tôi liền cứng nhắc cắt ngang:
“Được thôi.”
“Sáng mai chúng ta đi đăng ký kết hôn.”
7
Nghe đến nửa câu sau, nụ vui vẻ trên mặt Hách Kỳ khẽ khựng lại, gần như không nhận ra.
Anh ta đứng dậy ôm lấy tôi:
“Sáng mai sao? Có phải hơi vội vàng quá không?”
Hách Kỳ khẽ hôn lên trán tôi:
“Con ai cũng muốn có một hôn lễ thật hoành tráng, đúng không?”
Giọng ta trong trẻo, mang theo ý , chậm rãi đếm từng điều:
“Phải có váy cưới, phải có thật nhiều hoa, phải có trang sức lấp lánh, đúng không?”
Anh ta dĩ nhiên hiểu rõ nhất.
Tôi chợt nhớ đến bản tin tôi vừa xem tối nay, nhà họ Hách dạo này vừa mời những nhà thiết kế váy cưới, ekip tổ chức hôn lễ hàng đầu thế giới về Trung Quốc.
Còn vung tiền như nước ở buổi đấu giá Sotheby’s, mua không ít bộ trang sức đắt đỏ cho Lâm Thính Vãn.Đọc full tại page Nguyệt hoa các
Hách Kỳ khẽ dụi đầu vào tôi, giọng trầm khẽ bên tai:
“Hiện tại chưa có khả năng đó, chỉ cần em chịu đợi, A Kiều, những thứ đó… nhất định sẽ cho em.”
“Một thứ cũng không thiếu.”
Tôi chậm rãi :
“Tôi không cần.”
“Sáng mai đi đăng ký kết hôn, hoặc chia tay, chọn đi.”
Nghe đến hai chữ “chia tay”, cánh tay ôm tôi của Hách Kỳ bỗng siết chặt, đến mức khiến tôi không thể thở nổi.
Khuôn mặt ta phủ đầy âm u, khi cúi đầu thấy khuôn mặt tôi đầy nước mắt, lại khựng lại.
Hách Kỳ từng chữ từng chữ hỏi:
“Tại sao?”
Tôi thô bạo đẩy ta ra:
“Bởi vì tôi chịu đủ rồi.”
Hách Kỳ tất nhiên sẽ không đi đăng ký kết hôn cùng tôi, ngay cả cái tên ta với tôi cũng là giả.
Màn cầu hôn như trò hề tối nay, khiến tôi càng thêm ghê tởm đến tột độ.
Dạ dày tôi quặn thắt từng cơn, cuộn lên từng đợt.
Thật sự rất muốn nôn.
Hách Kỳ đưa tay định lau nước mắt giúp tôi, bị tôi hất phắt ra.
Tôi đứng lên, cụp mắt ta:
“Hách Kỳ, khoản nợ cờ bạc của cha , tôi đã trả thay rồi.”
Khuôn mặt Hách Kỳ thoáng hiện vẻ chấn , theo bản năng hỏi lại:
“Ba mươi vạn, em trả hết rồi sao?”
Tôi tháo nhẫn trên tay, ném thẳng vào người ta:
“Đúng, coi như bù lại ba năm tôi bị đem ra trò .”
“Tôi quá mệt mỏi rồi, tôi không muốn sống những ngày nghèo khổ thêm một giây phút nào nữa, cũng chẳng rảnh rỗi cùng chơi cái trò hôn nhân giả bằng nhẫn đồ chơi này.”
“Bây giờ, cút ra khỏi đây.”
8
Lúc cúi xuống nhặt mảnh kính vỡ dưới đất, tôi không phải chưa từng nghĩ qua.
Họ Hách sở hữu sản nghiệp trải dài khắp cả nước, nhà họ Lâm lại càng gốc rễ sâu dày.
Chỉ cần tôi mở miệng, những thứ rơi ra từ kẽ tay bọn họ thôi, cũng đủ để tôi sống an nhàn suốt đời.
Ba mươi vạn đối với Hách Kỳ, chẳng qua chỉ là mấy chai rượu.
Nhưng với tôi, đó là cả tấm chân .
Có những thứ, không thể đem ra trao đổi mua bán.
Tôi thà chia tay Hách Kỳ còn hơn.
Dẫu cho người này, thực ra chưa từng tồn tại.
Chiếc nhẫn kim cương hồng xoay tròn một vòng, chao đảo khẽ khàng bên cạnh tay ta.
Đuôi mắt Hách Kỳ ửng đỏ, ánh u ám hiểm độc, dáng vẻ xa lạ chưa từng có.
Anh ta vốn dĩ là kiểu người ôn hòa, gặp chuyện gì cũng tươi hớn hở.
Tôi từng nghĩ đó là do tính cách trời sinh tốt đẹp.
Nhưng giờ lại, hóa ra chỉ là vì ta sinh ra trong tiền tài và quyền thế, nên mới có thể thong thả buông lỏng như .
Dù sao thì, chẳng có chuyện gì mà nhà họ Hách không giải quyết nổi.
Hách Kỳ từ từ siết chặt chiếc nhẫn trong tay:
“Chiếc nhẫn đồ chơi thôi mà…”
Khóe môi ta nhếch nhẹ, trong mắt không có chút ý :
“Tôi biết ngay… cũng chẳng ngoại lệ.”
Đột nhiên ta ngẩng đầu, ánh mắt soi mói dò xét tôi:
“Cô để ý ai rồi? Họ Trần, hay là họ Tống?”
Liên tiếp nhắc đến mấy cái tên.
Tôi cau mày.
Có người là đàn cùng trường, có người là phụ huynh học sinh tôi từng dạy kèm.
Hách Kỳ chưa từng gặp họ, sao lại biết?
Bình thường ta rất hay ghen.
Vì hoàn cảnh gia đình, tôi hiểu ta thiếu cảm giác an toàn, nên đi đâu gì cũng chủ báo cáo với ta.
Nhưng giờ lại, chẳng qua là kẻ trộm tự biết mình có tật, ai cũng thành đồng phạm.
Tôi lạnh sống lưng, ta bằng ánh mắt dò xét.
Hách Kỳ cũng biết mình lỡ lời.
Anh ta đi tới cửa, quay đầu lại, cụp hàng mi dài chiếc nhẫn trong tay, rồi ngẩng lên:
“Kiều à, chúng ta hãy bình tĩnh lại đi, không?”
“Chia tay tôi, nhất định sẽ hối hận.”
Tôi bình thản :
“Cút.”
Bạn thấy sao?