“Chắc em chưa biết, giờ Giang Thự phải học thêm ba bốn tiết buổi tối lận đó.”
Hạ Hàm dừng một chút, rồi nhẹ nhàng thêm: “Anh ấy đang dạy thêm cho chị.”
Khóe môi tôi khẽ , ánh mắt thoáng qua một chút ngỡ ngàng khó tin.
Phải biết rằng, Giang Thự cực kỳ ghét người khác phiền ấy.
Kỳ thi tháng ba vừa rồi, điểm Toán của tôi tệ thảm .
Lúc cúi xuống nhặt bút, tôi lỡ mất đoạn giảng bài của thầy về câu sai.
Tan học, tôi cầm đề bài đến tìm .
Anh khẽ thở dài, liếc tôi đầy bất lực:
“Câu dễ như thế, thầy giảng rồi, còn phải hỏi sao?”
Nhưng dù , vẫn lấy giấy nháp ra, kiên nhẫn giảng từng bước một cách tỉ mỉ cho tôi.
Giang Thự tính lạnh lùng, không thích giao tiếp, tôi biết — vẫn có một mặt dịu dàng.
Giọng trong trẻo, dịu dàng: “Bây giờ hiểu chưa?”
Tôi khẽ gật đầu.
Nhưng mà…
Câu “Anh có thể dạy thêm cho em không” đã trào lên đến cổ họng, cuối cùng vẫn không thốt ra nổi.
Đó là một đoạn cảm vụng về chưa kịp gửi đi trong lòng một nhỏ.
Và giờ đây.
Tôi dời ánh mắt sang Giang Thự.
Phải một lúc lâu sau, mới ngẩng mắt tôi.
“Ừ, nên em không cần đợi nữa.”
Biểu cảm của tôi hơi cứng lại, vẫn cố giữ vẻ bình thản.
“Được thôi.”
Giang Thự không tôi nữa, lấy ra đề thi mô phỏng môn Vật lý, giọng nhàn nhạt giục tôi:
“Được rồi, sắp đến tiết tự học tối rồi. Nếu không có chuyện gì thì em về đi.”
Tôi xoay người rời đi.
“Khoan đã.”
Cậu thiếu niên sau lưng gọi tôi lại.
Đồng tử tôi khẽ sáng lên.
Tôi biết mà.
Giang Thự đã quen cùng tôi đi học, tan học. Lúc đầu có thể không chịu nổi sự lắm lời của tôi, ở bên nhau lâu rồi, cũng bắt đầu quen với điều đó, thậm chí còn đôi khi đáp lại vài câu.
Giờ đột nhiên không đi cùng nữa, kiểu gì cũng thấy trống vắng cho xem.
Nhưng ngay giây sau đó…
Lời lại lạnh như đá, tạt thẳng một gáo nước lạnh lên đầu tôi:
“Giúp Hạ Hàm đem túi rác trên bàn ấy đổ ra ngoài đi.”
Cô bật khẽ, nửa như nửa như mỉa:
“Giang Thự à, sai thanh mai trúc mã của mình việc tùy tiện thế luôn hả?”
Giang Thự không để ý, chỉ nhíu mày túi rác như thể nó là thứ ghê tởm nhất thế giới:
“Không đổ thì nó sẽ bốc mùi đấy.”
Hạ Hàm nhếch môi nhẹ:
“Vậy thì phiền em nhé, em .”
3
Khi tôi cầm lấy túi rác từ tay Hạ Hàm, ấy còn liếc tôi đầy ẩn ý, như thể đang thách thức.
Tôi không đáp lại gì cả, chỉ lặng lẽ một mình bước ra khỏi cổng trường.
Đêm mùa hè, tiếng ve kêu không dứt, tôi thở ra một hơi thật dài, đầy mệt mỏi.
Sáng hôm sau đến trường.
Mẹ gọi tôi lại, nhét vào tay tôi một túi bánh bao chiên:
“Bé con, mẹ thêm vài cái, con mang cho Giang Thự ăn sáng nhé.”
Tôi với mẹ: “Dạ.”
Khi tới cổng trường, tôi gặp Giang Thự.
Tôi đưa phần ăn sáng cho , hơi do dự một chút.
Cuối cùng, cũng nhận lấy và một tiếng cảm ơn.
Sau khi quét dọn xong, lúc tôi đi ngang qua chỗ ngồi của Hạ Hàm thì bất ngờ dừng bước.
Giang Thự vừa vào lớp liền thấy sự bất thường của tôi.
Ánh mắt hạ xuống, thấy túi bánh bao đặt trên bàn của Hạ Hàm.
Anh giải thích:
“Hạ Hàm sáng nay chưa ăn gì, thấy ấy cứ nằm vật ra bàn như không có sức, sợ đói quá rồi đau dạ dày…”
Tôi không nhịn mà cắt ngang lời : “Anh cũng chưa ăn mà?”
Giang Thự hơi nhíu mày, cố gắng giữ bình tĩnh :
“Con thì mẫn cảm, yếu hơn một chút.”
Lúc này, Hạ Hàm cuối cùng cũng ý tới cuộc trò chuyện của chúng tôi:
“Tôi không ăn!”
Cô nhăn mũi, vẻ mặt thoáng hiện chút ghét bỏ mà người khác khó nhận ra.
Cô đẩy tay một cái, túi bánh bao rơi xuống đất, lăn một vòng bám đầy bụi.
“Dầu mỡ thế này, chỉ ngửi thôi đã muốn nôn rồi.”
Giang Thự cúi xuống , nhẹ giọng:
“Không ăn thì sẽ đau bụng hơn đấy.”
Hạ Hàm yếu ớt ngẩng đầu:
“Vậy phải sao bây giờ…”
“Chờ .”
Cậu thiếu niên lập tức chạy ra khỏi lớp học.
Tôi và Giang Thự đã quen nhau hơn mười năm.
Nhưng đây là lần đầu tiên…
Tôi thấy vì một khác mà đi học muộn.
Cô chủ nhiệm thấy túi giấy bọc đồ ăn sáng trong tay Giang Thự, mà không nhíu mày một cái, chỉ phất tay bảo nhanh vào lớp học.
Bạn cùng bàn khẽ chọc vào tay tôi: “Thẩm Chỉ, lật trang đi chứ.”
Tôi sực tỉnh.
Cố gắng bỏ qua cảm giác nhói đau nơi lồng ngực.
Sau khi ăn sáng xong, tinh thần Hạ Hàm phấn chấn hẳn lên.
Vừa tan tiết là ấy cầm bài tập đến tìm Giang Thự thảo luận.
Mỗi khi bất đồng quan điểm, hai người sẽ tranh luận sôi nổi, không ai chịu nhường ai.
Tôi lặng lẽ , sống mũi cay cay, một loại cảm nghẹn ngào khó tả đang dâng lên trong lòng.
Giờ ra chơi lớn.
Tôi đi ngang qua vài tụ tập thành nhóm.
Họ đang bàn tán về đề tài hot nhất hiện tại.
Một tựa lưng hờ hững vào lan can, dáng người mảnh khảnh, ánh mắt thờ ơ.
Ngón tay xinh đẹp của ấy đang nghịch chiếc hộp thuốc màu bạc.
“Em chưa từng đương, cũng chẳng biết phải tiếp với con trai thế nào nữa…”
Giọng dịu dàng của Hạ Hàm đột ngột chuyển tông.
“Nhưng mà dụ dỗ đàn ông á…”
“Chạy theo người ta thì mất giá lắm.”
Mọi ánh mắt của mấy kia lập tức đổ dồn về phía Hạ Hàm, kiêu ngạo ngẩng cao đầu.
Rút ra một điếu thuốc, xoay xoay trong tay.
“Phải coi họ như cún mà chơi, từng chút từng chút một thuần hóa. Đặc biệt là cái kiểu lạnh lùng, kiêu ngạo trước mặt người khác ấy — chơi mới đã.”
Đôi mắt màu hổ phách của Hạ Hàm chạm phải ánh mắt tôi, khẽ nhếch môi :
“… mới thật sự kích thích.”
Bạn thấy sao?