5.
Sáng hôm sau, tiếng gà gáy vang lên.
Tôi dậy sớm theo tiếng gà, ăn một bát cháo khoai lang nóng hổi, đúng như ý nguyện có thêm dưa muối.
Sau đó, tôi chuẩn bị gùi, rồi lên núi cắt cỏ cho lợn.
Bà tôi bảo: “Cháu cứ ở nhà nghỉ đi, không cần việc đâu.”
Tôi kiên quyết: “Việc gì Bùi Doanh Hi đã , cháu cũng phải .”
Bà tôi gãi đầu, có vẻ hơi bối rối.
Tôi đeo gùi, cầm liềm, rồi leo núi theo đường mà Bùi Doanh Hi đã chỉ dẫn.
Trên núi cây cối rậm rạp, cỏ mọc um tùm, cả buổi chẳng thấy bóng dáng ai.
Chỉ có tiếng gió thổi qua lá cây.
Tôi cặm cụi cắt cỏ khoảng nửa tiếng thì bắt đầu thấy sợ.
Từ bé, mẹ nuôi đã dặn tôi đừng bao giờ đi đến những nơi thế này một mình.
Nếu có chuyện gì xảy ra, cũng khó mà phát hiện ra .
Càng nghĩ càng sợ, tôi đeo gùi cỏ rồi chạy như bay xuống núi.
Chạy quá nhanh nên tôi vấp ngã một cú.
Về đến nhà, trông tôi thật thảm .
Tóc rối bù, dính đầy lá cây.
Tôi chợt nhớ đây là những khó khăn mà Bùi Doanh Hi đã trải qua, khiến tôi càng thấy áy náy hơn.
Có tín hiệu, tôi nhắn tin cho ấy: “Xin lỗi nhé.”
Bùi Doanh Hi: “?”
“Chị em ơi, cậu sao thế?”
Tôi nghẹn ngào nhắn: “Mình không ngờ cậu đã sống vất vả như …”
Bùi Doanh Hi trả lời: “Mình đâu có vất vả, cậu sao thế?”
Tôi đáp: “Đi cắt cỏ cho lợn.”
Cô ấy nhắn lại: “Thì ra mình là thiên tài cắt cỏ bẩm sinh! Đưa liềm đây!”
Tôi bật .
Tâm trạng nhẹ nhõm hẳn đi.
6.
Tôi cứ nghĩ mình sẽ rất nhớ Tần Dư Lễ.
Nhưng khi bắt tay vào cho gà ăn, tôi chẳng còn thời gian để nghĩ về nữa.
Tôi thật sự yếu đuối.
Khi biết mình không phải con ruột, tôi gần như suy sụp.
Nhưng những công việc đồng áng đã giúp tôi khỏa lấp điều đó.
Khi bận rộn, mọi thứ đều bị tạm gác lại.
Hơn một tháng qua, tôi và Bùi Doanh Hi thường xuyên trao đổi kinh nghiệm việc.
Còn Tần Dư Lễ thì tìm đủ mọi cách để nhắn tin cho tôi.
Tôi thật mâu thuẫn.
Vừa buồn bã, vừa không chịu tiếp nhận gì.
Giữa tháng Mười Hai, theo thường lệ, Tần Dư Lễ sẽ nghỉ lễ Giáng sinh.
Mọi năm, vào khoảng thời gian này, tôi sẽ bay sang London để đón lễ cùng .
Nhưng bây giờ, tôi sợ ấy sẽ coi gà của tôi như gà tây nướng mất.
Đùa thôi.
Sự chênh lệch giữa chúng tôi quá lớn, không thể tiếp tục ở bên nhau nữa.
Làng quê đã đón đợt tuyết đầu tiên.
Tôi quay video gửi cho Bùi Doanh Hi, ấy hào hứng sẽ về quê xem thử.
Cô ấy cũng nhớ gia đình trước đây của mình.
Trong cuộc trò chuyện, ấy vô nhắc: “Tần Dư Lễ về nước rồi.”
Tôi hơi giật mình: “Vậy sao…”
Cô ấy : “Anh ấy sẽ đến tìm cậu.”
Nếu ấy đến, thì nấu thêm một phần cháo khoai lang cho ấy .
7.
Buổi tối, tôi mơ thấy Tần Dư Lễ.
Anh mặc chiếc áo khoác lạc đà, bước dưới dãy đèn thiên thần. Tuyết trắng rơi nhẹ như bông, phủ khắp đường phố.
Trong đôi mắt phản chiếu ánh sáng ấm áp của những ngọn đèn vàng:
“Sau khi tốt nghiệp, chúng ta sẽ kết hôn nhé.”
Tôi nhớ rằng khi đó mình đã trả lời “Được.”
Nhưng trong giấc mơ, tôi thành thật xoa xoa đôi tay: “Không đâu, lợn mẹ nhà em sắp đẻ rồi, em phải về nhà thôi.”
Rồi tôi bị tiếng gà gáy đánh thức.
Tôi dậy, khoác lên mình chiếc áo bông in hoa mẫu đơn đỏ rực.
Sau đó xách túi thức ăn, bước ra chuồng gà.
Cho gà ăn xong, tôi quay lại nhà, thưởng thức bát cháo nóng hổi.
Cuộc sống cứ thế đơn giản mà yên bình trôi qua.
Gần trưa, Bùi Doanh Hi mới đến.
Chiếc xe dừng lại trong sân.
Cô ấy mở cửa xe, nhấc váy lên và chạy vào nhà, giống như một con chim non trở về tổ, miệng gọi lớn: “Bà ơi!”
Mẹ nuôi của tôi từ từ bước ra.
Khi thấy tôi, bà nhíu mày, ánh mắt thoáng chút xót xa: “Giản Chi, con gầy đi rồi.”
Mẹ nuôi bước đến bên tôi, như thường lệ khoác tay tôi: “Nếu đã chịu đủ khổ rồi, thì về đây đi, Doanh Hi không ngại có thêm em đâu.”
Bùi Doanh Hi là một người rất tốt.
Tôi biết ấy không ngại, nếu tôi quay về, điều đó sẽ không công bằng với ấy.
Tôi lắc đầu: “Thôi ạ, những ngày như thế này, ấy đã trải qua hơn hai mươi năm rồi.”
Tôi biết rằng Bùi Doanh Hi còn cần nhiều thời gian để hòa nhập với gia đình.
Còn tôi thì thân thiết với mẹ nuôi hơn, cũng giống mẹ nuôi nhiều hơn.
Gia đình họ Bùi đủ giàu có để cả hai con đều có thể sống trong nhung lụa.
Nhưng tôi không thể yên tâm hưởng thụ những thứ vốn thuộc về Bùi Doanh Hi.
Tôi đã thay ấy sống một cuộc đời tốt đẹp suốt hơn hai mươi năm rồi.
Mẹ nuôi thở dài, không thêm gì nữa, rồi hướng ánh mắt ra xa về phía ngọn núi.
8.
Buổi trưa, bà tôi thịt một con gà.
Hai cái đùi gà, tôi và Bùi Doanh Hi mỗi người một cái.
Trước đây, tôi ít khi ăn thịt có xương vì cảm thấy ăn như không thanh lịch.
Còn Bùi Doanh Hi thì chẳng bận tâm gì, cứ cắm đầu vào gặm.
Mẹ nuôi nhíu mày, không vui liếc ấy một cái.
Giữa bao nhiêu người như , mẹ nuôi chỉ khẽ mím môi, cuối cùng cũng không gì.
Sau bữa cơm, Bùi Doanh Hi dọn dẹp bát đũa và đi vào bếp.
Mẹ nuôi thì thầm bên tai tôi: “Doanh Hi chẳng thể bằng con . Con là do chính tay mẹ nuôi lớn, hiểu chuyện hơn nó nhiều.”
Tôi do dự một chút, rồi vẫn gọi bà là dì: “Dì Vân, Doanh Hi mà nghe thấy sẽ buồn lắm. Trước đây, ấy không phải học những điều này. Về sau, ấy sẽ ngày càng giỏi hơn mà.”
Bà thở dài: “Thôi , thôi .”
Tôi gom những chiếc đĩa còn lại trên bàn rồi bước vào bếp, Bùi Doanh Hi đang dùng xơ mướp để rửa bát, tác rất thành thạo.
Tôi đặt đĩa xuống, bước tới và : “Để mình cho.”
Cô ấy : “Mình rửa sạch hơn cậu đấy.”
Quả thực là .
Tôi vẫn kiên trì: “Nhưng sao để cậu phải rửa bát ?”
Sau một hồi giằng co, Bùi Doanh Hi nhường cho tôi một chút không gian.
“Thôi , thôi , tụi mình cùng rửa nhé. Xem mình thao tác đỉnh cao đây, đảm bảo sạch bong.”
Bạn thấy sao?