Người Lý Yên Hồng cứu là Tạ Thời Khứ, người đã ở bên ấy suốt thời gian qua cũng là Tạ Thời Khứ.
Bây giờ, ấy đã khôi phục danh phận, mọi quyền lực của đại công tử nhà họ Tạ nằm gọn trong tay .
Anh có thể báo đáp ân nhân cứu mạng bằng bất cứ cách nào mà muốn.
Không ai có thể hạn chế quyết định của .
Tôi không muốn can thiệp vào, thực sự cũng thấy quá mệt mỏi.
Mấy ngày nay dù tôi ở Du Châu, công việc ở Giang Châu vẫn mỗi ngày gửi đến trước mặt tôi.
Nhiều việc cần tôi phê duyệt, xử lý từ xa còn vất vả hơn xử lý trực tiếp.
Vì , tôi chỉ gật đầu, đáp lại một tiếng “Ừm”, không hề có ý định hỏi nhiều hơn.
Có lẽ không nhận câu trả lời như mong đợi, Tạ Thời Khứ lại nhích người đến gần tôi hơn.
“Em không tò mò sẽ gì sao?”
…
Thật ra tôi có tò mò hay không cũng chẳng quan trọng, bởi nếu Tạ Thời Khứ đã nhịn không , kiểu gì cũng sẽ cho tôi biết.
Như ngay lúc này.
Tôi chưa kịp trả lời, Tạ Thời Khứ đã kéo bịt mắt của tôi xuống, kiên trì tôi chăm .
Tôi mỉm , rất hợp tác hỏi: “Vậy định gì?”
Tạ Thời Khứ hài lòng dựa vào ghế, giọng điệu mang theo ý :
“Anh thấy vợ rất đúng, sau khi Lý Yên Hồng nhặt về, ấy không báo cảnh sát, cũng không tìm hiểu thân phận của , giống như ngay từ đầu đã biết là ai. Khi còn hôn mê, ấy đã giấu suốt nửa năm, ép bố mẹ già phải ra ngoài việc để kiếm tiền nuôi cả gia đình.”
Tạ Thời Khứ dừng lại một chút rồi tiếp tục: “Trong chuyện này chắc chắn có vấn đề.”
Tôi nghiêng đầu .
Hồi đó tôi như là vì đã điều tra một số manh mối có liên quan đến nguyên nhân mất tích, tuy chưa rõ ràng ít nhất cũng có đầu mối.
Tôi muốn thử thăm dò Lý Yên Hồng nên mới .
Việc này, chắc chắn không có ai báo cho Tạ Thời Khứ mới đúng.
Anh ấy chưa chính thức tiếp quản Tạ thị, sao lại có thể tính toán lòng người nhạy bén như ?
Nghĩ một chút, tôi hỏi: “Ý là gì?”
“Anh sẽ đưa Lý Yên Hồng về Giang Châu, để người đứng sau ấy có đủ thời gian và không gian để lộ sơ hở. Trong thời gian này có thể sẽ xảy ra một số chuyện không hay, sẽ cố gắng tránh, nếu không thể tránh , vợ phải tin , người là em.”
Lại thêm một câu tỏ trong ngày, tôi không chút biểu cảm kéo bịt mắt xuống.
Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn không ngủ .
Bạn thấy sao?