Còn sau khi khôi phục ký ức, Tạ Thời Khứ :
“Ai bảo thích em chứ? Bất kể người khác gì, đều sẵn sàng ở bên một người như em. Người như em là độc nhất vô nhị trên thế giới này, cũng nguyện ý chứng kiến từng chút một sự thay đổi của em. Anh sẽ cảm thấy, như thế chính là sở hữu cả thế giới.”
Nghĩ một lúc, lại giơ tay lên, giọng điệu hơi kiêu ngạo:
“Anh không ép em nhất định phải ngày càng nhiều hơn đâu. Ý là, thích em, em thế nào cũng , em ra sao cũng thích. Yêu nhiều một chút hay ít một chút đều không quan trọng, chỉ cần là em, là đủ rồi.”
“Tất nhiên,” Anh lại ngẩng mặt lên đầy đắc ý, “Nếu em có thể nhiều hơn chút nữa, thì càng tốt.”
Sau khi xuất viện, Tạ Thời Khứ lấy lý do cơ thể chưa hồi phục, lại một lần nữa đẩy sản nghiệp gia đình về tay hai ông bà..
Mỗi ngày, cứ đến giờ tan , ấy đều đứng chờ trước cửa văn phòng tôi, đợi tôi cùng đi ăn tối.
Lúc nào cũng ôm điện thoại, là đang đặt nhà hàng cho tôi, thực chất thì lén lút chuyện khác.
Tôi không cần điều tra cũng biết Tạ Thời Khứ đang gì.
Tài khoản chính của ấy hoạt hăng say như một thủy quân chính hiệu, ngày nào cũng xuất hiện trong các bình luận trên mạng để bảo vệ danh dự cho tôi.
Có thủy quân : “Thực ra Sầm Loan Tây cũng chẳng tốt đẹp gì, không hiểu sao Tạ Thời Khứ cứ nhất quyết phải ở bên ta.”
Tạ Thời Khứ lập tức đáp trả: “Bà xã tôi là người tuyệt vời nhất trên đời! Đồ dưa muối chua nhà ngoài việc bốc mùi thum thủm ra, thì còn biết cái gì nữa?”
Tạ Thời Khứ: “Thế giới của bà xã tôi không chỉ có mình tôi, ấy còn phải lo cho công ty, bao nhiêu nhân viên đang chờ ấy phát lương. Vậy mà ấy vẫn có thể dành thời gian tìm tôi và còn là người đầu tiên tìm thấy tôi, thế đã là rất giỏi rồi.”
Có người tiếp tục trêu ghẹo: “Lỡ như Sầm Loan Tây thực sự không đến tìm thì sao?”
Tạ Thời Khứ trả lời không chút do dự: “Cô ấy không đến tìm tôi thì đã sao? Cô ấy không đến tìm tôi thì tôi sẽ đi tìm ấy! Chẳng lẽ tôi không có chân chắc?”
“Hỏi nhiều như , liên quan gì đến ?”
Tôi lướt thấy đoạn này, im lặng ấn một lượt thích.
Lúc tôi bước ra khỏi văn phòng, Tạ Thời Khứ lập tức nhào tới ôm tôi như gấu koala, tôi có cố gỡ cũng không ra.
Trong công ty có rất nhiều người đang , tôi ghé sát tai ấy, nhỏ giọng cảnh cáo: “Thả em ra ngay!”
Anh ấy giọng mang chút ấm ức: “Không thả, bà xã, thật sự rất nhớ em.”
Tôi cố nhịn, cuối cùng không nhịn : “Đừng có nũng nịu.”
Anh ấy sững người.
Môi mím chặt.
Một lúc sau, ngẩng cao đầu : “Tại sao không chứ? Anh là người có bà xã, có quyền nũng nịu.”
Nhân viên xung quanh lập tức quay lưng lại, vai run run, cố nén đến mức đau cả bụng.
Tôi cảm thấy mặt mình mũi sắp mất sạch, không thể chịu nổi nữa, liền kéo ấy vào văn phòng.
Tôi giơ chân đá cửa lại, định bụng sẽ chuyện nghiêm túc với Tạ Thời Khứ trước khi ra ngoài.
Kết quả, càng ấy càng ôm chặt hơn.
Nằm gọn trong vòng tay ấy, tôi cảm nhận một điều gì đó không đúng lắm.
Tôi đỏ mặt nhắc nhở: “Đang ở công ty đấy, có thể kiềm chế một chút không?”
Anh ấy khẽ đỏ tai, thở dài một tiếng: “Xin lỗi.”
Tôi tưởng ấy xin lỗi vì hành vi ôm chặt lấy tôi.
Nhưng ấy lại tiếp: “Anh không muốn kiềm chế chút nào. Dù sao cũng là một người đàn ông bình thường.”
?
Đây là lời con người có thể ra sao?
Tôi lập tức giẫm mạnh lên chân ấy.
Tạ Thời Khứ khẽ rên một tiếng, đôi mắt càng sáng rực lên.
“Có thể nhanh chóng kết hôn không? Anh muốn sớm bù đắp cho em.”
HẾT.
Bạn thấy sao?