Giọng càng nghẹn ngào hơn, như thể đang chịu sự sỉ nhục.
“Nhưng những điều đó không quan trọng. Quan trọng là Lý Tứ rất vui khi ở đây. Anh ấy tôi, bất kể tôi có ra sao, người ấy thích vẫn là tôi. Cô hiểu không? Cô có tiền, tiền không thể mua niềm vui của Lý Tứ. Hơn nữa, mạng sống của ấy là tôi cứu, và bây giờ ấy thuộc về tôi.”
Cô cắn môi, nước mắt lăn dài.
“Dù trước đây hai người có quan hệ gì đi nữa, tất cả cũng đã là quá khứ. Sầm tiểu thư chắc hẳn có rất nhiều người theo đuổi, tôi chỉ có mình Lý Tứ. Tại sao phải tranh giành với tôi?”
So với Lý Yên Hồng, đúng là tôi có ưu thế hơn nhiều.
Mỗi bộ quần áo tôi mặc đều nhà thiết kế may đo riêng cho vóc dáng và phong cách của mình.
Từ nhỏ, tôi đã giáo dục để dù gặp huống nào cũng có thể bình thản đối diện.
Thêm vào đó, đằng sau tôi luôn là vài vệ sĩ mặc vest đen, cầm ô che nắng, thỉnh thoảng giúp tôi dẹp đường.
Tôi trông như một ác nữ chuyên hoại các cặp đôi nhau.
Tuy nhiên, hôm nay tôi đến đây, chỉ muốn đưa Tạ Thời Khứ về, đồng thời cảm ơn ấy vì đã chăm sóc trong thời gian qua.
Tôi chỉ bình thản hỏi: “Cô chắc là người đứng sau cũng nghĩ như không?”
Lý Yên Hồng không để Tạ Thời Khứ kịp mở miệng, vội vàng ngăn lại:
“Sầm tiểu thư, không cần ép ấy. Có gì thì cứ nhắm vào tôi. Vì Lý Tứ, tôi không sợ gì cả.”
Cô dè dặt quan sát tôi, nước mắt lăn dài trên má, giọng nghẹn ngào:
“Cô có điều kiện tốt như , luôn có người che ô, xách đồ cho . Cô có tiền, có quyền, chắc chắn bên cạnh không chỉ có mỗi Lý Tứ.”
Ánh mắt lướt qua những vệ sĩ cầm túi quà lớn nhỏ của tôi, nỗi uất ức dâng trào.
“Lý Tứ mất tích, không đi tìm mà lại đi dạo trung tâm thương mại mua sắm. Ngay cả khi gặp ấy, cũng không bỏ những túi đồ này. Điều đó chứng tỏ chẳng hề ấy, chỉ quan tâm đến thể diện của mình mà thôi. Nhưng tôi thì khác, tôi chỉ nghĩ đến Lý Tứ. Tôi tất cả vì ấy.”
Những túi đồ mà vệ sĩ cầm là quà từ các thương hiệu nổi tiếng mà trợ lý của tôi đã chuẩn bị.
Trong đó có quần áo, túi xách và cả một chiếc thẻ ngân hàng với số tiền đủ để Lý Yên Hồng sống sung túc cả đời.
Ban đầu, tôi định tặng ấy những món quà này để cảm ơn.
Nhưng không ngờ lại gặp phải huống này.
Tôi không gì, Lý Yên Hồng lấy hết can đảm, hét lớn:
“Chuyện đã như , tại sao không buông tha cho chúng tôi?”
Vì muốn gặp Tạ Thời Khứ, tôi đã thức trắng xử lý công việc, vượt ngàn dặm đến đây.
Kết quả là tôi chưa gì mà đã bị đổ lên đầu biết bao tội danh.
Dưới cái nắng gay gắt, tôi bực bội quạt tay, lạnh lùng đáp lại:
“Lý Yên Hồng, bị bệnh à?”
Bạn thấy sao?