Giữa Hai Bóng Hình – Chương 10

Không thể phủ nhận rằng, khuôn mặt của Tạ Thời Khứ thực sự có sức hút mê hoặc, chỉ cần đứng đó cũng đủ để khiến vô số trẻ rung .

Mà lúc này, ấy còn cố nghiêng đầu tôi, hoàn toàn phát huy tối đa lợi thế ngoại hình.

Một loạt chiêu thức này đánh tới, tôi á khẩu.

Tôi cắt một miếng bò bít tết nhỏ, đưa vào miệng nhai.

Một lát sau, tôi mới : “Vậy trong ghi của có viết rằng, trước khi gặp chuyện, hai nhà chúng ta đang bàn bạc chuyện hủy hôn không?”

Biểu cảm bình tĩnh của Tạ Thời Khứ lập tức thay đổi, cả người chìm vào hỗn loạn, ngây ngẩn hỏi lại: “Em gì?”

Tôi bình tĩnh đáp: “Em , trước khi gặp chuyện, hai nhà chúng ta đang bàn bạc hủy hôn.”

Sắc mặt Tạ Thời Khứ trở nên khó coi, ấy im lặng một lúc, rồi rất khó khăn từng chữ: “Tại sao lại hủy hôn?”

Tôi nhớ lại những gì từng trước đây, khi ấy lạnh lùng, giọng điệu dứt khoát: “Có lẽ là vì không đủ chăng?”

Tôi lặp lại y nguyên lời trước kia của : “Có lẽ là vì không đủ chăng?”

Tạ Thời Khứ tôi thật lâu, đôi mắt sâu thẳm như muốn dò xét xem lời tôi có phải thật hay không.

Tôi không trốn tránh, chỉ cúi đầu cắt miếng bít tết trong đĩa.

Nửa tiếng nữa, tôi sẽ phải trở về công ty việc.

Tôi vẫn là Sầm tổng lạnh lùng vô như trước kia.

Có một số chuyện, vẫn nên rõ ngay từ bây giờ thì tốt hơn.

Không biết đã cắt bao nhiêu nhát, Tạ Thời Khứ mới mở miệng.

Giọng trầm thấp, chậm rãi như tiếng cello.

“Dù đã mất một phần ký ức, ngay giây phút em xuất hiện trước mặt , đã cảm nhận rất em. Từ ánh mắt em , cũng có thể nhận ra rằng, chúng ta đã từng có một mối ràng buộc rất sâu sắc.”

Anh ấy dừng lại, như đang sắp xếp ngôn từ.

“Anh không biết trong quá khứ đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết tại sao em như , lại đồng ý bàn chuyện hủy hôn với em. Anh chỉ biết, bây giờ mất trí nhớ, dành cho em vẫn còn nguyên vẹn, chỉ quên đi những điều không vui. Có lẽ đây là sắp đặt của ông trời, người không muốn thấy đôi nhân bị chia cắt, nên mới cố để chúng ta mang theo , lại từ đầu.”

Anh ấy hơi căng thẳng, mỉm tôi.

Nói hay thật.

Nhưng.

Tôi thở dài: “Vậy nếu em không thì sao?”

Sắc mặt Tạ Thời Khứ không chỉ thay đổi, ấy trực tiếp ngất xỉu.

Bên ngoài phòng bệnh, trai tôi vội vàng chạy đến, nhịn không hỏi: “Em đã gì với Tạ Thời Khứ ?”

Giọng tôi có chút ngột ngạt: “Chỉ rằng nếu em không ấy thì sao.”

Anh tôi bất lực lên trần nhà.

“Sầm Loan Tây, em không thể chờ một lát rồi hãy sao?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...