Vào sinh nhật thứ ba mươi của Cố Hoài, tôi bị tình đầu khó quên của anh ta tự tay rót rượu mạnh trước mặt mọi người. “Cô ấy say mới vui, mọi người có muốn xem không?” Mọi người đều có chút lo lắng: “Sếp Cố, như thế thực sự không sao chứ?” Cố Hoài lạnh nhạt đáp: “Không sao đâu, dù sao cô ấy cũng bị sa sút trí tuệ mà.” “Sáng mai dậy là quên hết ấy mà.” Tôi bị anh ta kéo tay, như một con rối ngoan ngoãn. Bởi dù anh ta có đối xử với tôi thế nào thì sáng hôm sau, tôi cũng chỉ nhớ dáng vẻ anh ta yêu tôi mà thôi.
Bạn có thể để lại đánh giá chi tiết bên dưới. Phần này dành cho bình luận của độc giả và không liên quan đến đánh giá 5 sao ở đầu trang.
Chưa có đánh giá nào.
Bình luận
Bạn thấy sao?