13
Thứ Hai, tôi và Hứa Yến Chu đến Cục Dân chính để đăng ký ly hôn.
Trong khoảng thời gian sau đó, mỗi ngày Hứa Yến Chu đều đến đón Tỉnh Tỉnh tan học, đưa con về nhà rồi lời tạm biệt.
Cuối tuần, ta cũng dành một ngày hoặc nửa ngày để đưa con đi chơi.
Chúng tôi cố gắng với con rằng, ly hôn là chuyện của bố mẹ, không ảnh hưởng gì đến con.
Bố vẫn là bố của con.
Tình dành cho con sẽ không vơi đi dù chỉ một chút.
Dẫu , thỉnh thoảng Tỉnh Tỉnh vẫn buồn.
Nhưng tôi biết, con rồi sẽ chấp nhận.
Cũng như con sẽ lớn lên.
Hứa Yến Chu trông không tốt lắm.
Tôi nghe một số tin đồn.
Chẳng hạn như người thứ ba đã ép ta đến mức rối tại công ty.
Hay trong lúc giằng co, người thứ ba bị ngã.
Đứa con trong bụng Lý Mạn cuối cùng cũng không giữ . Điều này đã khiến ta hoàn toàn suy sụp.
Những gì ta gieo trồng, cuối cùng cũng phải tự mình nếm trải.
Anh ta không còn nhiều thời gian rảnh, chỉ có thể gọi điện xin lỗi tôi vì không thể đến bên Tỉnh Tỉnh.
Tôi nhạt: “Không sao, trước khi tôi đòi ly hôn, thời gian dành cho Tỉnh Tỉnh cũng không nhiều hơn bây giờ.”
Trong hai năm mọi người khen ngợi hết lời, Hứa Yến Chu luôn nghĩ rằng mình đã rất tốt.
Nhưng trong mắt tôi, nó thật vô nghĩa.
Người bình thường, sau khi hoàn thành công việc bên ngoài, có thể về nhà.
Còn Hứa Yến Chu, sau khi hoàn thành công việc trong nhà, ta lại có thể rời đi.
Đúng là ta luôn sẵn sàng khi tôi gọi.
Tôi bảo ta gì, ta đều .
Nhưng chỉ dừng lại ở đó.
Những gì tôi không cầu, ta sẽ không thêm.
Mọi thứ chỉ là nhiệm vụ.
Không sao cả.
Nhiệm vụ thì nhiệm vụ.
Hoàn thành là .
Dù sao, với một “công cụ”, có thể đòi hỏi bao nhiêu?
Một tháng “thời gian hòa giải ly hôn” trôi qua rất nhanh.
Đêm trước ngày đi, tôi nhắn tin nhắc Hứa Yến Chu đến đúng giờ.
Sáng hôm đó, tôi lại gọi điện nhắc ta.
Anh ta im lặng một lúc lâu: “Yên tâm, sẽ không thất hẹn.”
Khoảnh khắc nhận giấy chứng nhận ly hôn, tôi thực sự nở nụ . Những u ám đè nặng trong lòng bỗng tan biến, cả người như giải thoát.
Tôi xoay người rời đi, không ngoái đầu lại.
Tôi không biết rằng Hứa Yến Chu đã đứng đó tôi rất lâu.
Tôi cũng không biết rằng, sau khi tôi đi, ta đã đau đớn đến mức bật khóc, gập cả người xuống.
Người qua đường hỏi bị sao, đau.
Đau ở đâu?
Đau ở khắp nơi!
Nhìn Ôn Trúc Dao mỉm như thế, chợt nhớ lại vô tư lự thời trung học, người đã bất chấp tất cả mà chạy đến bên .
Và giờ đây, đã đánh mất ấy!
Ngoại truyện
Lý Mạn và Hứa Yến Chu dây dưa với nhau rất lâu.
Hứa Yến Chu đã ly hôn, họ có thể ở bên nhau, có thể có một đứa con khác.
Tại sao lại không ?
Rõ ràng bây giờ không còn bất kỳ trở ngại nào nữa.
Nhưng Hứa Yến Chu chẳng thèm đoái hoài đến ta.
Thậm chí khi ta tự cởi sạch quần áo đứng trước mặt , ta cũng chẳng buồn liếc .
Chỉ ngậm điếu thuốc, trầm giọng :
“Cô muốn với tôi về ? Ban đầu bám lấy tôi chẳng phải vì tiền sao?”
Khoảnh khắc đó, Lý Mạn như bị ai tát một cái vào mặt.
Là vì tiền sao?
Không phải!
Hứa Yến Chu đẹp trai, điềm tĩnh, một người đàn ông cao lớn, chu toàn như thế, khiến một trẻ mới bước vào xã hội như Lý Mạn nảy sinh ý muốn chiếm hữu.
Ban đầu ta chỉ trêu , Hứa Yến Chu không từ chối.
Cô biết mình có cơ hội, liền tiếp tục tiến tới.
Nhưng thái độ của Hứa Yến Chu vẫn luôn mơ hồ.
Vậy nên, nhân lúc ta say, Lý Mạn cởi sạch quần áo và leo lên giường ta.
Sau đó, Hứa Yến Chu đưa một khoản tiền, coi như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.
Lý Mạn thấy thật nực .
Chuyện này, đã có lần đầu thì sẽ có lần hai. Đàn ông một khi đã “mở miệng” thì giống như một con sói đói!
Vậy là, Lý Mạn và Hứa Yến Chu dính vào nhau.
Lý Mạn luôn nghĩ rằng, chỉ là và Hứa Yến Chu gặp nhau quá muộn, nếu không, đã chẳng có vai của Ôn Trúc Dao trong câu chuyện này.
Cô chưa bao giờ nghĩ đến việc, khi và Ôn Trúc Dao đặt lên bàn cân, Hứa Yến Chu sẽ không chút do dự mà chọn Ôn Trúc Dao.
Sau ly hôn, Hứa Yến Chu giống như mất hồn.
Lý Mạn khóc, hỏi ta tại sao lại đối xử với như .
Trong lúc giằng co, chiếc bùa bình an treo trên gương chiếu hậu bị Lý Mạn giật đứt.
Hầu như không do dự, Hứa Yến Chu giáng một cái tát vào mặt Lý Mạn.
Ánh mắt ta đầy hung dữ, hét lớn: “Biến!”
Chiếc bùa bình an bị đứt, tua rơi xuống.
Hứa Yến Chu run rẩy nhặt nó lên.
Cơn đau như kim châm ở tim lại ập đến.
Khuôn mặt ta tái nhợt, cắn chặt răng, trong miệng ngập mùi máu tanh.
Chiếc bùa bình an này là do Ôn Trúc Dao thêu cho ta.
Khi mang thai, từng mũi kim đều do tự tay thêu.
Cô Hứa Yến Chu thường xuyên đi công tác, lo lắng nên đã đi chùa xin một lá bùa bình an, nhét vào chiếc bùa này.
“Dù chỉ là an ủi tinh thần, bây giờ em không thể luôn ở bên , chỉ có thể nhờ thần phật phù hộ!”
Hứa Yến Chu đã thay nhiều xe, chiếc bùa bình an này vẫn luôn giữ lại.
Tại sao giữ lại? Tại sao không thay cái khác?
Hứa Yến Chu không thể giải thích cụ thể, chỉ đó là tấm lòng của vợ.
Nhưng thực ra, trong tiềm thức, ta hiểu rằng, Ôn Trúc Dao – người thêu chiếc bùa bình an đó – chính là người ta nhất.
Nếu đổi nó đi, hoặc không còn nữa, sẽ chẳng có cái nào thay thế .
Ôn Trúc Dao sẽ không còn thêu bùa bình an cho ta, cũng không sinh thêm con cho ta, và cũng không còn ta nữa.
Đó là lần thứ hai Ôn Trúc Dao đề nghị ly hôn.
Vì chuyện gì, Hứa Yến Chu đã quên.
Anh ta chỉ nhớ mình rất giận, lập tức dẫn Ôn Trúc Dao đến Cục Dân chính.
Họ lấy số, xếp hàng, đến lượt họ, Ôn Trúc Dao vẫn không lên tiếng ngăn cản.
Đột nhiên Hứa Yến Chu nhận ra, Ôn Trúc Dao không hề ầm ĩ, thực sự muốn ly hôn.
Nhưng tại sao?
Anh ta không hiểu.
Ôn Trúc Dao đã gì?
Cô :
“Những ngày tháng khổ cực nhất, em đã vượt qua. Em dựa vào đâu mà phải chịu đựng những ấm ức này nữa?”
Lần đó, Ôn Trúc Dao rất nhiều.
Cô về những ấm ức trong nhiều năm, về những khổ cực mà đã trải qua, rằng Hứa Yến Chu đã không xứng đáng với , rằng đã hoàn toàn thất vọng.
Những lời đó, tất nhiên Hứa Yến Chu không hề để tâm.
Cho đến bây giờ.
Khi ta đã hoàn toàn mất đi Ôn Trúc Dao, ta mới không ngừng nhớ lại.
Hồi đó, vì có dấu hiệu sảy thai, Ôn Trúc Dao đã nghỉ việc.
Hứa Yến Chu : “Không sao, nuôi em!”
Anh ta luôn nghĩ rằng mình đã rất tốt.
Những gì cho Ôn Trúc Dao là nhiều hơn chứ không phải ít đi.
Nhưng Ôn Trúc Dao vẫn thường xuyên vì chuyện tiền bạc mà cãi nhau với ta.
“Anh không thể tự đưa cho em sao? Lần nào cũng để em phải hỏi!
“Em không thích ngửa tay xin. Tiền em tiêu cũng đều là những khoản cần thiết, em không tiêu xài hoang phí!”
Hứa Yến Chu cảm thấy phiền phức.
Tiền, tiền, tiền, tất cả chỉ là tiền.
Anh thiếu tiền sao?
Chỉ là quên mất, chậm vài ngày thôi mà.
Cần gì phải so đo từng chút như ?
Nhưng sau này, khi đề nghị ly hôn lần thứ hai, Ôn Trúc Dao đã :
“Em sẽ mãi mãi nhớ bữa ăn hôm đó, đang trả lời tin nhắn rồi bảo em thanh toán. Em em hết tiền rồi, quay lại em và : ‘Không phải đã đưa em 10.000 sao?’ 10.000, đó là khoản đưa em ba tháng trước. Tiền khám thai, tiền dinh dưỡng, chi phí sinh hoạt, tiền chi tiêu trong nhà, tất cả đều nằm trong đó. Ánh mắt lúc đó, cả đời này em không thể quên.”
Từ sau khi sinh Tỉnh Tỉnh, Ôn Trúc Dao không còn đòi ta một xu nào nữa.
Thực ra, Hứa Yến Chu chỉ nhận ra điều này khi Ôn Trúc Dao bắt đầu việc.
Cô công việc gì?
Vẽ bìa cho tiểu thuyết, một bức 8 tệ.
Vẽ tranh minh họa cho đồ sáng tạo văn hóa, một bức 10 tệ.
Vẽ chân dung cho người khác, một bức 5 tệ.
Cứ như , từng chút một, ngoài việc chăm sóc Tỉnh Tỉnh, đều dành thời gian những việc này.
Hứa Yến Chu không quan tâm, cứ để bận rộn.
Anh ta nghĩ đó chỉ là thú vui của .
Nhưng Ôn Trúc Dao :
“Em phải chăm Tỉnh Tỉnh, chỉ khi con ngủ em mới việc. Có hôm kiếm 30-50 tệ, có hôm 70-80 tệ, nếu ngày nào kiếm 100 tệ, em mừng đến không ngủ .”
“Không phải đã đưa tiền cho em rồi sao?”
“Đó là tiền của !”
Ôn Trúc Dao :
“Khi em kiếm 500.000 nhân dân tệ đầu tiên trong đời, em đã muốn ly hôn rồi. Vì em biết mình không cần dựa vào nữa cũng có thể nuôi sống Tỉnh Tỉnh.”
Thực sự, việc bắt đầu kiếm tiền chỉ thực sự tiến triển từ khi nhận các đơn hàng lớn.
Tiền bản quyền từ một bức tranh 8 tệ tăng lên 8.000 tệ, chỉ trong nửa năm.
Khi Tỉnh Tỉnh ba tuổi, kiếm 500.000 nhân dân tệ đầu tiên.
Khi Tỉnh Tỉnh bốn tuổi, đề nghị ly hôn.
Chỉ vì tiền thôi sao?
Không.
Mà là vì “đứa trẻ biết khóc mới có kẹo ăn.”
Ôn Trúc Dao quá ngoan.
Cô luôn thuận theo Hứa Yến Chu.
Cô không trách móc về muộn, cũng không giận lỡ hẹn.
Hứa Yến Chu không cần phải dành thời gian ở bên .
Anh ta ra ngoài uống rượu, đánh bài, tiếp khách, dù có cả đêm không về, Ôn Trúc Dao cũng có thể thông cảm.
Anh ta từng nghe Ôn Trúc Dao chuyện điện thoại với bố mẹ:
“Anh ấy chỉ có một mình, không có người thân giúp đỡ, rất khó khăn. Con biết không phải lần nào ấy ra ngoài cũng vì công việc, ấy cũng có áp lực, cũng cần thư giãn. Con đâu phải trẻ con, mà cần ấy ở bên cả ngày đâu.”
Lúc đầu, Hứa Yến Chu cảm thấy áy náy.
Nhưng lâu dần, ta quen với điều đó.
Quen đến mức lần này qua lần khác, phớt lờ Ôn Trúc Dao.
Quen đến mức, dù họ đã có con, ta vẫn duy trì lối sống như trước.
Ôn Trúc Dao từ chỗ không bao giờ đưa ra cầu, đến khi bắt đầu cầu, rồi dần dần không còn cầu gì nữa.
Tình của từ từ lên đến đỉnh cao, rồi lại từ từ rơi xuống đáy vực.
Như từng :
“Khi tôi vẫn còn đưa ra cầu với , là vì tôi còn muốn cứu vãn, còn muốn tiếp tục. Nhưng sau đó, tôi không còn cầu nào nữa, tôi cũng không muốn tiếp tục nữa!”
Ôn Trúc Dao đã hoàn toàn thất vọng.
Còn Hứa Yến Chu lại nghĩ rằng hôn nhân của họ đã bước vào giai đoạn ổn định.
Sự “ổn định” và “thoải mái” đó với ta lại vô vị và tẻ nhạt.
Vậy nên, một lần ngoại đã khiến ta cảm thấy thú vị.
Anh ta chưa bao giờ nghĩ đến việc ly hôn với Ôn Trúc Dao. Anh ta chỉ coi đó như một chút “thay đổi” để giải trí mà thôi.
Trong lòng ta, người cùng ta sẻ chia cuộc sống cơm áo gạo tiền, chỉ có thể là Ôn Trúc Dao.
Nhưng điều mà Hứa Yến Chu không biết là, Ôn Trúc Dao đã không còn muốn sẻ chia cuộc sống cơm áo gạo tiền với ta từ lâu rồi!
(Hết!)
Bạn thấy sao?