Còn mẹ tôi thì giơ cao tờ giấy, vừa khóc vừa hét:
“Trời ơi, tôi chịu hết nổi rồi!”
“Tôi cứ nghĩ trường học là nơi dạy chữ dạy người, ai ngờ trong trường lại có kẻ đi tống tiền, đe dọa người khác như !”
“Cái con mà mấy hôm trước khóc lóc đòi nhảy lầu đó, Lý Minh Nguyệt đó! Nó không một câu thật lòng nào đâu!”
“Tiền tự nó tiêu sạch, rồi quay sang đòi cùng phòng bù tiền.”
“Thương con tôi và hai đứa nó, không có tiền thì bị uy hiếp bằng màn nhảy lầu, rồi bị bôi nhọ lên mạng, giờ tôi ra đường cũng bị hàng xóm xì xào.”
“Tôi không dám tưởng tượng con tôi và hai đứa nó phải chịu đựng bao nhiêu trong những ngày vừa qua!”
Nghe mẹ tôi , rồi lại vào tin nhắn chị tôi phát, đám đông học sinh – giáo viên bắt đầu rì rầm bàn tán.
Thấy thế, mẹ tôi càng thêm khí thế.
“Mọi người xem, chuyện đời chưa từng thấy – tự đi chơi tiêu tiền, quay sang đòi cùng phòng trả hộ?”
“Con tôi với nó đâu phải mẹ của Lý Minh Nguyệt, sao phải bỏ tiền cho ta tiêu?”
“Mời ăn bữa cơm trăm hai trăm thì còn chấp nhận . Đằng này, cái miệng ta mở ra là đòi mỗi người một ngàn tư!”
“Sau khi nhảy lầu nhập viện, con tôi thương đem giỏ trái cây tới thăm, ai ngờ ta lại dám lôi chuyện bị chửi trên mạng ra dọa nạt, ép con tôi mỗi người phải đưa ta tám ngàn!”
“Tám ngàn đấy! Con tôi mỗi tháng hai ngàn tiền sinh hoạt, phải nhịn ăn nhịn mặc suốt bốn tháng mới tích nổi!”
“Cô ta há mồm ra là đòi luôn hai vạn tư, còn bắt con tôi ghi rõ ‘tặng tự nguyện’ vào ghi chuyển khoản. Đây không phải tống tiền thì là gì?”
Lúc này, tôi và hai cùng phòng lập tức ngồi phệt xuống đất, ôm mặt khóc òa, diễn trọn vai nạn nhân.
Ngay giây phút đó, các học và giáo viên xung quanh bắt đầu bàn tán ầm lên.
Có người lập tức lấy điện thoại ra quay lại toàn bộ cảnh tượng và đăng lên mạng.
Do mấy ngày nay sự việc đã luôn nằm trên hot search, nên các video từ nhiều góc độ khác nhau đăng lên lập tức lan truyền chóng mặt.
Cư dân mạng thấy câu chuyện có dấu hiệu “bẻ lái”, thi nhau để lại bình luận chờ diễn biến tiếp theo.
Kết quả là lãnh đạo trường bị báo , vội vã từ văn phòng chạy ra, ngăn mẹ và chị tôi lại, rồi mời tụi tôi – những người liên quan – vào phòng việc chuyện riêng.
Đúng lúc đó, điện thoại tôi reo lên.
Nhìn vào thì là cuộc gọi từ thầy phụ trách.
Tôi lập tức hiểu ra — tối hôm qua vì đã muộn nên công an chỉ mới thông báo hình cho thầy, sau đó thầy lại gấp rút liên lạc với phụ huynh của Lý Minh Nguyệt.
Giờ đây thầy gọi chắc là để thông báo: phụ huynh của ta đã đến đồn công an, và cầu chúng tôi đến cùng để giải quyết phần tiếp theo của sự việc.
Thế là vừa mới ngồi xuống ghế phòng hiệu trưởng, giây sau tụi tôi đã leo lên xe của ban giám hiệu, phóng thẳng đến đồn công an.
9.
Vừa đến nơi, chưa bước chân vào cổng, tụi tôi đã nghe thấy tiếng mẹ của Lý Minh Nguyệt gào khóc kèm theo một cái bốp! – rõ ràng là cái tát giáng lên mặt con .
“Tôi một mình đầu tắt mặt tối đi giúp việc cho người ta, còng lưng nuôi con ăn học – nuôi để nó cái trò gì thế này?!”
“Tôi chỉ lơ là một chút là học đòi đua đòi theo cái xấu liền!”
Vừa thấy tụi tôi bước vào, mẹ của Lý Minh Nguyệt hét lên một tiếng như phát điên, rồi lao tới như muốn đánh tụi tôi:
“Tôi biết rồi, là ba đứa tiểu tiện nhân các người rủ rê con tôi hư hỏng! Các người phải bồi thường cho con tôi!”
“Ba con tiện nhân tụi mày, tao phải xé xác chúng mày ra!”
Mẹ của Lý Minh Nguyệt gào lên rồi lao về phía tụi tôi như điên dại, khiến các thầy và công an xung quanh phải lao đến ngăn lại.
Nhưng không hiểu sao, bà ta lại như bơm sức mạnh, xô đẩy liên tục, suýt nữa đã vượt qua vòng người chắn trước mặt để lao tới tụi tôi.
Hiện trường rối loạn đến cực điểm, cho đến khi Lý Minh Nguyệt bất ngờ lao tới, bốp một cái, tát thẳng vào mặt mẹ mình.
“Im đi.”
Mẹ ta sững người, ngơ ngác đứa con đang tức giận và tuyệt vọng đến tột cùng.
“Không phải ai khác!”
Lý Minh Nguyệt gào lên, giọng khản đặc mang theo cả đau đớn và uất ức.
“Chưa từng có ai khác ngoài mẹ!”
“Ba mất rồi, mẹ con mình sống nương tựa vào nhau, con hiểu mẹ không có cảm giác an toàn. Nhưng mẹ đã nắm con chặt quá rồi.”
“Con gì mẹ cũng kiểm soát, chuyện học mẹ quản, chuyện sống mẹ cũng quản. Ngay cả lúc con đi vệ sinh mà ngồi lâu thêm mười giây, mẹ cũng kéo con đến bệnh viện kiểm tra!”
“Con chịu đủ rồi! Con thành ra thế này, là vì bị mẹ dồn đến phát điên!”
“Mẹ không biết con ghen tị với những đứa trẻ khác thế nào đâu, khi chúng có thể sống tự do, lựa chọn, thở.”
“Mẹ ơi, con biết mẹ con, của mẹ… khiến con nghẹt thở!”
Nói xong, ta không thèm ánh mắt sững sờ của mẹ nữa mà quay sang phía công an, xin lấy lại điện thoại để hoàn tiền cho tụi tôi.
“Xin lỗi các cậu. Tớ sẽ hợp tác, rõ mọi chuyện để trả lại sự trong sạch cho các cậu.”
“Còn về hành vi tống tiền… tòa phán bao lâu, tớ chịu bấy lâu. Là do tớ sai, là tớ tự chuốc lấy.”
Nói rồi, ta quay sang công an, nhẹ giọng:
“Giờ có thể đưa em đi rồi.”
…
Khi bóng lưng của Lý Minh Nguyệt sắp khuất hẳn khỏi tầm mắt tụi tôi, mẹ ta bất ngờ chạy đuổi theo.
Nhưng vừa chạy vài bước, bà đã vấp ngã nhào ra đất.
“Minh Nguyệt! Minh Nguyệt ơi, là mẹ sai rồi… mẹ biết mẹ sai rồi mà!”
Tôi không chắc có phải mình hoa mắt không, hình như cái bóng lưng ấy khựng lại một chút, rồi lại tiếp tục bước đi, cho đến khi hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt.
10.
Vì chứng cứ rõ ràng, nên phiên tòa xét xử cũng tiến hành nhanh chóng.
Lý Minh Nguyệt bị tuyên án 6 năm 9 tháng tù giam.
Danh dự của tôi, Vương Lệ Lệ và Lãnh Thu Hương cũng sáng tỏ.
Khi biết rõ sự thật, rất nhiều cư dân mạng cảm thấy tiếc nuối.
Nếu của mẹ Lý Minh Nguyệt không ngột ngạt như thế, có lẽ ấy đã không trở thành con người như hiện tại.
Biết đâu ấy cũng sẽ giống tụi tôi — đi học mỗi ngày, cuối tuần rủ nhau đi chơi, mặc váy đẹp, ăn món ngon.
Nhưng cuộc sống không có chữ “nếu”.
Dù cũng không sao cả.
Biết đâu… đến khi Lý Minh Nguyệt ra tù, bốn đứa tụi tôi vẫn có thể là tốt?
(Hết truyện
Bạn thấy sao?