Làm sao mà lên tới 1.400 tệ mỗi người như ta ?
Thì ra cái gọi là “xóa phần lẻ” trong miệng ta, thực ra là bắt bọn tôi bù thêm cho tròn số?!
Tôi cố gắng kiềm chế không nổi cáu, dù sao giờ vẫn đang ngồi trên tàu cao tốc, nếu cãi nhau ầm lên sẽ ảnh hưởng đến người khác, cũng mất mặt tụi tôi nữa.
Nhưng thấy Lý Minh Nguyệt cứ liên tục spam tin trong nhóm, thúc giục ba đứa tụi tôi chuyển tiền cho ta, tôi không nhịn nữa, cơn giận trào lên, cầm điện thoại bắn trả một phát.
“Tớ còn hai cái quần lót nữa, có cần chia luôn không?”
Nhắn xong, tôi tắt điện thoại, kéo mắt che xuống chuẩn bị ngủ tiếp.
Dù sao hôm nay cũng đã chạy khắp mấy điểm du lịch, mệt lả rồi.
Ai ngờ vừa đeo xong mắt che ngủ, Lý Minh Nguyệt đã vươn tay ra thô bạo kéo phăng nó khỏi mặt tôi.
Cô ta tôi chằm chằm với vẻ mặt giận dữ.
“Lâm Chiêu Chiêu! Cậu đọc tin nhắn trong nhóm chưa?”
Tôi gật đầu, ý mình đã xem.
Lý Minh Nguyệt tiếp tục:
“Đã đọc rồi thì sao còn chưa chuyển tiền cho tớ?”
“Tớ đã ghi rõ ràng chi tiết từng khoản chi tiêu trong nhóm rồi, cậu xem xong còn đeo bịt mắt ngủ là sao? Định quỵt tiền của tớ hả?”
Vừa , ta vừa từ trên xuống dưới đánh giá tôi bằng ánh mắt mỉa mai:
“Không thể nào đâu nhỉ, Lâm Chiêu Chiêu nhà giàu như , xách túi hiệu này nọ mà lại keo kiệt khi đi du lịch sao?”
“Nếu thì tớ hỏi thật, tiền cậu tiêu và đống túi xách đó từ đâu ra ? Có phải bố nuôi cho không?”
Giọng của Lý Minh Nguyệt càng lúc càng lớn.
Tàu cao tốc đang trên đường về sau kỳ nghỉ lễ, đông nghịt người.
Một vài hành khách gần đó đã quay sang tôi với ánh mắt ngạc nhiên.
Tôi còn tinh mắt thấy mấy người phía trước khẽ nghiêng tai hóng chuyện.
Thật ra lúc bị ta phiền vài lần tôi đã rất bực, đọc tin nhắn nhóm xong càng tức hơn, vẫn nhẫn nhịn, không muốn đôi co với một kẻ ngu.
Ai ngờ ta lại cứ đâm đầu vào họng súng, nhất định không buông, còn mở miệng bẩn thỉu như .
Thế thì đừng trách tôi độc mồm độc miệng.
Tôi quay đầu, trừng mắt Lý Minh Nguyệt, rồi mở miệng luôn:
“Ơ kìa.
Tụi mình bốn đứa cùng đi du lịch, tiền khách sạn đã chia đều từ một tháng trước. Còn lại thì ai tiêu gì tự chịu.
Tiền ăn hôm đó, về khách sạn đã chia ngay. Giờ cậu lại đòi gì nữa?
Còn ly trà sữa đó cậu có trả tiền không? Không phải tụi tớ mời sao?
Tính năng trả sau đó là tụi tớ ép cậu bật lên hả? Có ai dí điện thoại vào mặt cậu, bắt cậu chớp mắt gật đầu không?
Cái khoản 1.200 đó là từ tháng trước. Tháng trước cậu đã đi chơi với tụi tớ rồi à? Cậu xuyên không vượt thời gian luôn rồi hả?”
“Xời, ông trời cử người thông minh xuống trần, cậu lại khăng khăng giương ô che đầu.”
“Cậu thật đi, hồi nhỏ có uống nhầm thuốc trừ sâu không?”
“Đến cả tiền cùng phòng cũng muốn lừa, thiếu tiền thì đem cái mặt dày đó bán thịt heo đi.”
“Với độ dày đó cộng thêm giá thịt heo đang tăng, biết đâu cậu phát tài luôn đấy.”
Tôi xổ ra một tràng như pháo liên thanh, cuối cùng cũng trút cục tức nghẹn trong lòng.
Nhìn Lý Minh Nguyệt bị tôi chửi cho đứng hình, trợn mắt tôi mà không thốt ra nổi một câu, tôi lại nhếch môi khẩy:
“Ơ, sao im lặng rồi? Sống trong núi bị chặn tín hiệu à?”
Lý Minh Nguyệt bị tôi cho một trận, bật khóc ầm lên ngay tại chỗ.
Mắt đỏ hoe, Lý Minh Nguyệt tôi với vẻ yếu đuối, đáng thương, vừa mở miệng là giọng điệu “trà xanh ngập tràn.
“Chiêu Chiêu, tớ không có ý đó mà.”
“Nếu cậu không muốn trả thì thôi, cùng lắm tháng này với tháng sau tớ ăn bánh bao trừ bữa, uống canh miễn phí ở căng tin cũng . Cậu đừng giận nữa nhé?”
Vừa , Lý Minh Nguyệt vừa ngẩng đầu liếc những hành khách xung quanh – ánh mắt đầy mong chờ, như thể hy vọng sẽ có ai đó bênh vực mình, đứng ra “dạy dỗ” tôi thay ta.
Tiếc là, toa tàu này toàn sinh viên đại học vừa kết thúc kỳ nghỉ, đang trên đường trở lại trường, ai nấy cũng uể oải, nặng lòng vì phải xa nhà.
Thêm nữa, lúc nãy tôi phản công lại ta, cũng đã kể rõ mồn một từ đầu chí cuối.
Thế nên, chẳng ai thèm đoái hoài gì đến ta cả.
Ngược lại, mọi người còn đồng loạt lấy điện thoại ra, tay gõ lách cách trên bàn phím.
Lúc ấy tôi có thể tưởng tượng ra luôn – biệt danh “trà xanh của Lý Minh Nguyệt chắc đã đặt xong rồi.
Bạn thấy sao?