12
Tôi không phải là người không hiểu chuyện.
Mọi hành gần đây của Thẩm Hách rõ ràng cho thấy ta không hài lòng với việc tôi từ chức.
Những thiện ý ta dành cho tôi càng như một phép thử.
Chỉ cần tôi tỏ ra chút thích thú, chắc chắn ta sẽ cho tôi nhiều hơn và tốt hơn.
Nhưng những gì ta có thể cho cũng chỉ có thế.
Tôi thích ấy, không đủ để mạo hiểm cả đời mình.
Thay vì bắt đầu một mối quan hệ biết rõ là không có kết quả, thà chấm dứt ngay từ đầu.
Tôi đã quá quen với việc giải tán đám của ta, quy trình tôi còn nắm rõ hơn ai hết.
Để tránh sau này mình lâm vào cảnh khó xử, chi bằng sớm rời khỏi.
Huống chi tôi đã nhận tiền chia tay của ấy, chắc chắn ấy cũng sẽ nghĩ tôi chẳng khác gì những người phụ nữ đến với ta vì tiền.
Thực ra cũng chẳng khác gì, đàn ông giống như cát , không thể nắm giữ trong lòng bàn tay.
Vẫn là tiền trong tay mới có cảm giác an toàn.
Chỉ là không ngờ Thẩm Hách lại rộng rãi đến , hơn hẳn những gì tôi từng thấy khi bồi thường cho các khác, thêm cả một số 0.
500 vạn đủ để tôi trở về thị trấn nhỏ của mình, mua một căn biệt thự an hưởng tuổi già.
“Ngủ với một người đàn ông còn đẹp trai hơn cả người mẫu, lại nhận số tiền mà cả đời không kiếm nổi.”
“Trần Hảo, cậu thật may mắn, hí hí hí.”
Vui vẻ chưa hai ngày, tôi đã ngất đi vì đau bụng kinh.
Tỉnh lại, thân tôi không ngừng mắng tôi vì kiếm tiền mà không chăm sóc sức khỏe.
Bằng mọi giá ấy kéo tôi đến bệnh viện kiểm tra.
“Đau bụng kinh không phải chuyện nhỏ, nhất định phải chăm sóc cẩn thận.”
Tôi cầm thuốc trong tay gật đầu đồng ý.
Về đến nhà, tôi lơ mơ ngủ thiếp đi.
Rồi bị tiếng gõ cửa dồn dập đánh thức.
Ngoài cửa là Thẩm Hách mồ hôi nhễ nhại, mắt đỏ ngầu, trông có phần nhếch nhác.
Chưa kịp mở lời, Thẩm Hách đã ấn tôi vào cánh cửa một cách đầy giận dữ.
“Trần Hảo, đừng mơ mang thai con tôi rồi đi kết hôn với người khác!”
13
Dù tôi đã giải thích đi giải thích lại rằng mình không hề mang thai, Thẩm Hách vẫn có vẻ không tin tưởng.
“Vậy sao lại đến khoa phụ sản?”
“Trời ạ, khoa phụ sản là phụ khoa và sản khoa. Không phải nào đến đó cũng để sinh con đâu.”
Mất một lúc lâu tôi mới giải thích xong rằng tôi chỉ đến đó để khám đau bụng kinh.
“Sao kinh nguyệt của em lại đến sớm?” Nói đến đây, Thẩm Hách lúng túng, cúi đầu hỏi nhỏ, “Không lẽ liên quan đến chuyện hôm đó của chúng ta?”
“Tên biến thái, ghi nhớ ngày đến kì của tôi để gì?”
…
Từ ngày đó, Thẩm Hách cứ như người thất nghiệp, mỗi sáng đều đúng giờ xuất hiện dưới nhà tôi.
Ngày nào cũng có một chiếc siêu xe khác màu đậu bên đường, hàng xóm còn tưởng tôi chuyên đi săn công tử nhà giàu.
Mỗi ngày một người khác nhau, mỗi ngày một trò mới.
“Em , em có bí quyết gì hay thế? Chỉ cho với.” Anh đầu trọc tò mò hỏi bí kíp của tôi.
Tôi đầu trọc từ đầu đến chân, “Đầu to khắc chồng.”
“Hứ, tôi nằm trên đó!”
Có lẽ không chịu nổi mấy câu linh tinh của tôi, Thẩm Hách kéo tay tôi và nhét thẳng vào xe của ta.
Anh đầu trọc vẫn còn lên, “Lần sau có mối ngon thì giới thiệu cho tôi nhé!”
Tôi vui vẻ đồng ý, Thẩm Hách mặt đen lại chất vấn, “Em bình thường cũng chuyện với đàn ông lạ như thế à?”
“Anh ta khác.”
“Khác thế nào?”
“Anh ta là 1.”
Cuối cùng Thẩm Hách không chịu nổi mà tức giận , “Em có biết mỗi ngày tôi đến nhà em gì không?”
Dù trong lòng rõ mười mươi, tôi vẫn giả vờ ngốc nghếch.
“Không có gì chứ gì, chắc là Thẩm Thị sắp sản rồi, sếp cả ngày đi lòng vòng ngoài phố.”
Thẩm Hách tức đến mức suýt không thở nổi, mắt trợn trắng cả lên, tôi còn tưởng ta sắp ngất.
“Em có biết Thẩm Thị bận thế nào không? Mỗi ngày tôi bỏ hợp đồng giá trị cả tỷ đồng chỉ để đến chơi với em, em nghĩ tôi là không khí sao?”
Nhận ra ta thực sự nổi giận, tôi ngậm miệng, không thêm gì.
Thấy tôi như con chim cút, Thẩm Hách thở dài, hạ giọng , “Trần Hảo, tôi đang theo đuổi em.”
Chưa bao giờ tôi một chàng trai thích, cũng chưa từng có ai gọi tên tôi dịu dàng như .
Trong giây lát tôi ngẩn người, rồi nhanh chóng phản ứng lại.
“Thẩm Hách, chúng ta không hợp nhau.”
“Có gì không hợp chứ? Em chưa kết hôn, tôi cũng chưa lấy vợ.” Nói đến đây, lớn tiếng, “Bảo cái tên đối tượng không ra gì đó biến đi, là tôi đến trước!”
Cái chuyện về quê kết hôn chỉ là cái cớ tôi bịa ra, ai ngờ ta lại tin thật.
Trong thoáng chốc, tôi không biết có nên giải thích rõ không.
“Người trẻ ở thị trấn sao mà so với tôi? Có đẹp trai như tôi không? Có giàu như tôi không? Có phong độ như tôi không?”
Tôi lắc đầu, rồi một câu chí mạng.
“Tôi thích chim chung thủy, mà chim của thì không chung thủy.”
Thẩm Hách nghẹn đỏ mặt, “Tôi… tôi không chung thủy chỗ nào?”
“Đừng quên, những của đều do tôi giải quyết, Thẩm Hách, có khi tôi còn nhớ tên họ rõ hơn .”
Nhắc đến chuyện đó, Thẩm Hách khinh, “Họ là tôi hồi nào.”
Tôi biết ngay, người như Thẩm Hách vốn chẳng bao giờ thừa nhận họ.
Thậm chí còn không cho họ một danh phận.
Qua rồi là hết.
Giờ ta dây dưa với tôi, chẳng qua vì không quen khi không có tôi bên cạnh hầu hạ, cộng thêm chút tức tối vì tôi không chịu phục tùng ta.
Rồi ngày nào đó, đến lúc đó tôi vẫn không quy phục dưới chân ta, kết cục của tôi còn không biết sẽ ra sao.
Những lời các kia từng về kết cục của tôi, xem ra không phải là suông.
“Thẩm Hách, tôi không giống họ.”
“Tôi biết, vì tôi mới theo đuổi em.”
Thấy ta mãi không nghe, tôi đành thẳng thừng, “Tôi muốn kết hôn, tôi chỉ muốn một mối quan hệ bình thường.”
Kết hôn, sinh con, cùng nhau đi đến hết đời, chứ không phải một đôi nhân chỉ có xác thịt.
“Những gì tôi có thể cho em còn nhiều và tốt hơn thế.”
Thẩm Hách tôi với vẻ không hiểu, “Kết hôn không nhất thiết là tốt nhất.”
“Nhưng tôi chỉ muốn kết hôn.”
“Huống hồ, dù có cưới , tôi cũng không muốn đối mặt với mớ chuyện ân oán nhà giàu của .”
Thẩm Hách đóng sầm cửa xe bỏ đi, để lại tôi ngồi lại trong xe suy nghĩ.
Anh ta tôi đang chèn ép ta, thực ra tôi đang chèn ép chính mình.
Nếu tôi là người ham hưởng thụ, biết dừng lại đúng lúc, thì cứ chơi thôi cũng .
Nếu tôi là người ham hư vinh, bị bao nuôi cũng chẳng sao.
Nhưng tôi vừa ham tiền lại không muốn bán rẻ tự trọng, có lý tưởng lại không đủ dũng khí.
Thẩm Hách từng tôi là một người rất bình thường, ta không sai.
Tôi chỉ muốn dành dụm chút túi tiền nhỏ của mình, sống cuộc sống nhỏ nhoi của mình.
Để hoàn toàn thoát khỏi vở hài kịch này, tôi lập tức đặt vé máy bay về quê sau hai tiếng nữa.
Tôi nhờ chủ nhà trọ vứt hết đồ đạc trong phòng, rồi chuyển khoản cho bà ấy một khoản phí rời đi.
Thì ra người giàu có đi lại dễ dàng đến , tôi thở phào nhẹ nhõm, sung sướng.
Không phí công là tôi đã trâu ngựa suốt năm năm qua có tiền, sướng!
14
Theo định luật bảo toàn năng lượng, tôi sướng thì tự nhiên sẽ có người không sướng.
Nghe Thẩm Hách đã sa thải 40 người chỉ trong một đêm, chỉ vì một hợp đồng không gia hạn thành công.
“Trần Hảo à, may mà cậu đi sớm. Bây giờ oán khí trong công ty đủ để hồi sinh mười tên tà kiếm tiên.”
Tôi nằm trên ghế dài, ăn khoai tây chiên và vui vẻ nghe các đồng nghiệp cũ kể tội Thẩm Hách.
Cuộc sống sau khi về quê rất thoải mái, không cần phải thấp thỏm suốt 24 giờ để chuẩn bị nhận điện thoại.
Cũng chẳng còn ai đột ngột nhắn: Gửi định vị, đến đón tôi.
Thì ra, mặt trời lúc hai giờ chiều lại đẹp đến .
Tôi đang tận hưởng thì bỗng có bóng người che khuất ánh nắng trên đầu.
Đang phơi nắng thoải mái, tôi nheo mắt đuổi đi, “Chậc chậc, tránh ra đi, lát nữa chị mua khoai tây chiên cho mà ăn.”
Trẻ con nhà hàng xóm cứ thích phiền.
“Trần Hảo.” Giọng quen thuộc vang lên, tôi giật bắn mình.
Khoai tây chiên rơi tung tóe dưới đất.
Lâu rồi không gặp, gương mặt Thẩm Hách gầy đi không ít.
Bộ vest vừa vặn giờ cũng rộng lên một vòng.
Cằm mọc râu lởm chởm, có thể thấy gần đây ta thật sự rất mệt mỏi.
Nhưng điều đó thì liên quan gì đến tôi?
“Công ty đang loạn hết cả lên, người người hoang mang, Trần Hảo, tôi cần em.”
Đùa à, tôi chỉ là một trợ lý, đâu phải giám đốc.
Huống chi chỉ là một trợ lý chuyên xử lý mấy vụ ái.
“Tôi có thể gì? Đi mà tìm 50 cũ của về để thay thế 40 nhân viên bị đuổi ấy?”
Thẩm Hách tỏ vẻ oan ức, “Họ không phải của tôi.”
“Vậy là những bà mẹ kế mà ông bố chôn nửa thân vào đất của muốn tìm cho tôi đấy.”
Mẹ của Thẩm Hách mất sớm, còn bố lúc trẻ rất thích tìm các trẻ.
Giờ đã gần bảy mươi tuổi vẫn còn đi tìm cảm giác hồi hộp.
Nhưng ông ta lại nhanh chán, khi hăng nhất có thể thay ba người trong một tháng.
Mà những người phụ nữ đó leo lên giường ông không vì gì khác ngoài tiền.
Thẩm Hách đối phó họ đến phát ngán, thế là thêm cho tôi cái trách nhiệm này.
“Dù gì em cũng nhát gan, chắc chắn không lời nặng nề mà họ tức giận. Bố cũng sẽ giữ hình tượng.”
Biết sự thật, tôi ngạc nhiên đến há hốc miệng.
Không nhịn , tôi giơ ngón cái về phía , “Bố đúng là rồng phượng trong loài người.”
Thẩm Hách lộ rõ vẻ tức giận, cau mày gọi tên tôi, “Trần Hảo.”
Tôi lập tức thu lại vẻ cợt, “Vậy muốn tôi quay lại gì, chẳng lẽ muốn tôi đi tìm 50 người mẹ kế kia sao?”
“Em chỉ cần ở bên cạnh tôi là .”
“Trần Hảo, tôi cần em.”
Bạn thấy sao?