07
Từ nhỏ tôi đã là người vô hình trong lớp.
Ngày tốt nghiệp cấp ba, giáo viên chủ nhiệm còn không gọi tên tôi.
Vậy mà Thẩm Hách lại gọi chính xác tên tôi trong buổi phỏng vấn.
“Trần Hảo, cũng đến phỏng vấn à?”
Lần đầu gặp Thẩm Hách, ấy là trai của một học sinh tôi từng dạy.
Đứa trẻ đó học rất kém, lại bướng bỉnh, lúc gặp Thẩm Hách thì đang cãi nhau với tôi.
“Đại học hạng ba mà cũng xứng gia sư cho tôi? Cút cút cút.”
Vừa dứt lời, một chiếc dép bay thẳng vào đầu đứa trẻ.
“Vô lễ, em có biết tỷ lệ vào đại học khắc nghiệt như thế nào không? Em biết với thành tích này, ngay cả cao đẳng tốt cũng không vào nổi không?”
Đứa trẻ bị mắng im thin thít, Thẩm Hách nghiêm nghị tiếp, “Học đi cho .”
Cả buổi chiều hôm đó, Thẩm Hách ngồi một bên nghe tôi giảng bài, đứa trẻ cũng chăm nghe.
Sau khi kết thúc buổi học, tôi đang thu dọn đồ chuẩn bị rời đi thì bị ấy chặn đường.
“Có tài đấy, giáo nhỏ.”
Câu đó tôi ngượng chín mặt, đỏ mặt thu dọn đồ và bỏ chạy.
Từ đó về sau, mỗi lần dạy thêm tôi không còn gặp Thẩm Hách nữa.
Cho đến khi tôi thấy thông báo tuyển dụng của Thẩm Thị, tôi lập tức gửi hồ sơ xin việc.
Cứ nghĩ rằng ấy đã quên tôi từ lâu, ai ngờ không chỉ nhớ mà còn gọi chính xác tên tôi.
Ký ức bị gián đoạn bởi tiếng chuông điện thoại, hai chữ Thẩm Hách hiện lên trên màn hình.
“Trần Hảo, khi nào em quay lại thành phố A?”
Thành phố A cách quê tôi 3000 km.
Tôi vào đồng hồ trên điện thoại, “Thẩm Hách, tôi còn chưa lên máy bay về nhà mà.”
“Ồ.”
Thẩm Hách nhanh chóng cúp máy.
Không ổn, ta rất không bình thường.
08
Trong suốt kỳ nghỉ Tết, Thẩm Hách cứ gửi cho tôi những tin nhắn kỳ lạ.
“Trần Hảo, tôi không tìm thấy cà vạt.”
“Trần Hảo, tôi vừa ăn phải món bánh trôi khó ăn kinh khủng, lại còn vị mầm cải nữa.”
“Trần Hảo, Tết chán quá, tôi muốn đi rồi.”
“Sao em không trả lời tôi?”
Tôi bất lực đỡ trán cả đống tin nhắn này, quyết định giả vờ không thấy.
Ai ngờ ngay giây tiếp theo, Thẩm Hách gửi một tấm ảnh cơ bụng. Từng múi rõ ràng, đường nét mượt mà còn đọng vài giọt nước chưa lau khô.
Khi tôi đang ngắm , ta liền thu hồi bức ảnh đó.
“Lỡ tay.”
…
Tôi bắt đầu nghi ngờ Thẩm Hách có bệnh gì đó, lúc tôi ở trước mặt thì cứ đòi trừ lương tôi.
Giờ lại cứ ngày ngày nhắn tin phiền.
“Tôi nghĩ sếp của cậu là thích cậu rồi.”
Tôi cẩn thận lắc đầu.
Chắc chắn là vì không có trợ lý như tôi, ta chẳng gì.
Tình cảm của ta còn ngắn hơn cả hạn sử dụng của bánh mì.
Bạn thân tôi nhạo: “Vậy thì ta hàng ngày màu như công công gì?”
Vừa dứt lời, tin nhắn của Thẩm Hách lại hiện lên.
“Trần Hảo, em thấy tôi mặc áo sơ mi nào đẹp?”
Trên màn hình xuất hiện hai bức ảnh, một chiếc áo sơ mi da báo và một chiếc màu hồng.
Bạn thân im lặng hồi lâu: “Sếp cậu đúng là có hơi… táo bạo.”
…
Vì lời thân , đến khi đi lại tôi vẫn không thể tập trung.
Nếu ta thực sự thích tôi, thì tôi đúng là phải chuẩn bị chạy rồi.
Dù sao trong công ty, trách nhiệm lớn nhất của tôi là giải tán những phụ nữ có ý tưởng muốn gả cho ta.
Giờ lại đến lượt tôi sao?
Vừa nhận xong bao lì xì đầu năm, tôi đi giày cao gót bước vào văn phòng của Thẩm Hách.
“Tổng giám đốc, tôi có chuyện muốn .”
“Trần Hảo, đúng lúc tôi cũng có chuyện muốn với em.”
Có lẽ không ngờ cả hai chúng tôi lại đồng bộ như , Thẩm Hách ngạc nhiên một chút rồi chậm rãi : “Tôi trước.”
“Trần Hảo, hẹn hò với tôi đi.”
“Tôi muốn từ chức.”
Hai câu bật ra cùng lúc, tôi ngượng đến mức muốn chui xuống sàn công ty Thẩm Thị.
Anh ta thực sự muốn hẹn hò với tôi? Đúng là dân sành sỏi.
Thẩm Hách rõ ràng không vui, mặt lạnh hỏi tôi vì sao lại từ chức.
“Chế độ đãi ngộ không tốt?”
Tôi lắc đầu, tôi biết rõ, nếu từ chức rồi chắc chắn không tìm đâu ra công việc vừa nhàn nhã vừa lương cao thế này.
“Vậy là có bất mãn với tôi?”
Tôi tiếp tục lắc đầu, có bất mãn cũng không thể thẳng.
“Vậy thì vì sao?”
“Tôi phải về quê lấy chồng."
09
Thẩm Hách điên rồi.
Kể từ khi tôi đề nghị từ chức, ta cứ rảnh rỗi là kiếm chuyện.
“Pha cái loại cà phê gì thế này, toàn mùi cà phê!”
“Không uống nước tám chuyện trong văn phòng nữa, ồn đến đau cả đầu!”
Ngay cả khi tôi với trợ lý Lý bên cạnh, ta cũng mắng té tát: “Cười cái gì mà ? Xấu như con rùa ấy!”
Đồng nghiệp không nhịn phàn nàn với tôi: “Ngày nào sếp cũng như nuốt phải pháo ấy, ai mà trong văn phòng là sếp lại phát điên.”
Không điên sao .
Trước đây ta là người chỉ chờ để bỏ rơi con người ta, giờ lại đến lượt bị người khác từ chối.
Không thể chấp nhận ngay , điên là chuyện nhỏ.
Vừa mới than thở xong, Thẩm Hách đột nhiên xuất hiện trước bàn việc của tôi.
“Trần Hảo, tôi bị mất một chiếc thắt lưng, không phải để quên ở nhà em chứ? Để lát tôi qua lấy.”
Câu này quá mức ám muội, tôi lắp bắp mãi không ra một câu hoàn chỉnh.
Những ánh mắt tò mò xung quanh đổ dồn về phía tôi, tôi giả vờ bình tĩnh hỏi lại: “Nhà tôi nào? Đồ của chẳng phải ở nhà sao?”
Ai ngờ Thẩm Hách trả lời đầy tự tin: “Sáng hôm đó tôi đi vội, hình như quên thắt lưng.”
Cảm thấy những ánh mắt càng lúc càng tò mò, tôi vội vàng ngăn lại.
“Tổng giám đốc, ý là cái đêm đưa tôi về nhà rồi vô bỏ quên nó phải không?”
“Không, chính là đêm đó tôi không về nhà…” Thẩm Hách định cãi lại thì tôi lập tức bịt miệng ta.
Sau đó, tôi ghé sát tai ta thì thầm đe dọa: “Nói thêm một câu nữa là tôi sẽ cho biết thế nào là BDSM, đánh cho một trận ra trò.”
Thẩm Hách im miệng lại, ánh mắt tò mò của đồng nghiệp thì không cách nào kiềm chế.
“Trần Hảo, hóa ra nghỉ việc là để về phu nhân giàu có à.”
Câu này nghe như lời chúc mừng, thực chất lại mỉa mai rằng tôi không bao giờ vào cửa nhà họ Thẩm.
Nhưng tôi vốn nhát, huống chi sau khi bàn giao xong là tôi đi luôn rồi.
Nghĩ rằng tránh rắc rối càng nhiều càng tốt, tôi gật đầu đồng ý, “Đám cưới tháng sau, mong mọi người đừng đến.”
Vừa dứt lời, người vừa quay về văn phòng lập tức quay lại với vẻ không vui.
“Trần Hảo, em định kết hôn với ai?”
Với ai? Nếu có thể, tôi sẵn sàng kết hôn với thần tài, thậm chí không ngại vợ bé.
10
Ngày từ chức, Thẩm Hách không đến công ty.
Tôi đặt chiếc thắt lưng tìm thấy trong tủ trước cửa văn phòng ta.
Đồng nghiệp thân thiết với tôi lưu luyến không nỡ: “Trần Hảo, đi rồi, chúng tôi không còn nghe chuyện tám về Tổng giám đốc nữa.”
Tôi an ủi vỗ nhẹ tay ấy.
Vẫn phải đi sớm thôi, nếu không cái miệng nhiều chuyện của tôi sớm muộn cũng sẽ tiết lộ hết bí mật của mình.
“Lần trước vẫn chưa Tổng giám đốc thế nào.”
Tôi cố nhớ lại, thật sự không còn nhớ chi tiết tối đó.
Nhưng dựa trên kinh nghiệm đọc truyệnnhiều năm, tôi đáng lẽ phải thức dậy với cảm giác đau nhức, tôi hoàn toàn không có chút khó chịu nào.
“Không .”
Để ngăn ấy không đi vào con đường của tôi, tôi nghiêm túc nhắc nhở lần nữa: “Rất tệ.”
“Chà chà chà, không ngờ Tổng giám đốc cao 1m8 mà lại là ‘cây ớt treo’.”
Tôi gật đầu, câu này không phải tôi .
Dù có ngày Thẩm Hách muốn truy cứu, cũng không thể đổ lên đầu tôi.
Lập tức ấy đổi tên nhóm công ty không có sếp thành “Hôm nay cây ớt nhỏ phát điên chưa?”
Phải cố gắng lắm tôi mới nhịn không thành tiếng, rất nhanh tôi đã không nổi.
Bởi vì cây ớt nhỏ nhắn tin cho tôi.
11
Khi nhanh chóng xuất hiện dưới lầu của Thẩm Hách, tôi vẫn tự khinh mình vì tính cách nịnh nọt.
Rõ ràng không còn là trợ lý của ta nữa, sao vẫn phải đến ngay khi gọi.
Nếu là thời cổ đại, không trở thành đại thái giám thì đúng là có lỗi với cái thế hèn của tôi.
“Anh còn chuyện gì nữa không?”
Thẩm Hách tôi chằm chằm suốt nửa tiếng, uống hết ba cốc cà phê không gì.
Thấy thời gian hẹn mát-xa của mình sắp đến, tôi không nhịn giục.
“Tổng giám đốc, ăn thuốc câm à?”
Cốc cà phê trong tay bị Thẩm Hách uống cạn, như thể ta đã quyết định điều gì.
Cuối cùng ta mở lời: “Trần Hảo, chuyện tối đó…”
Sau tối đó, chúng tôi đều ngầm hiểu rằng không nên nhắc lại chuyện này.
Dù là một đêm hay mối quan hệ sếp và nhân viên.
Cả hai điều đó đều khiến tôi ngại ra.
Giờ bị ta thẳng thế này, tôi cảm giác máu dồn lên não, đến nỗi bên tai lùng bùng khiến tôi năng lộn xộn.
“Đó là lỗi của .”
Hiếm khi Thẩm Hách không cãi lại, ngược lại còn nhận lỗi: “Xin lỗi.”
“Vậy thì phải chịu trách nhiệm.”
Thẩm Hách không thêm, im lặng hồi lâu mới nhẹ nhàng lên tiếng: “Em muốn gì?”
“Tôi sẽ không kết hôn với em.”
“Tôi cũng muốn có tiền chia tay giống như người khác.”
Hai câu đồng thời vang lên trong quán cà phê tĩnh lặng, một lần nữa tôi ngượng ngùng đến mức muốn chui xuống đất.
Bệnh tự mãn của Thẩm Hách thật quá nghiêm trọng rồi.
So với việc thử nhận con người của ta, tôi vẫn muốn tiền của ta hơn.
Có lẽ không ngờ tôi lại thực tế như , mặt Thẩm Hách xanh tím một lúc lâu mới nặn ra vài chữ.
“Được.”
Khi ta vừa bước ra khỏi cửa quán cà phê, tôi không nhịn gọi lại.
“Tổng giám đốc Thẩm.”
“Ngày đó chẳng để quên thắt lưng ở nhà tôi đâu, tôi đã tìm mãi mà không thấy.”
“Nhưng tôi đã mua một chiếc mới treo ở tay nắm cửa văn phòng của rồi.”
“Tôi sẽ xoá số điện thoại công việc, từ giờ đừng liên lạc với tôi nữa.”
“Dù sao tôi cũng sắp lấy chồng, tôi sợ ấy sẽ ghen.”
Không biết ta có hiểu ý của tôi không, Thẩm Hách đứng lặng ở cửa hồi lâu rồi khẽ đáp, “Tôi hiểu rồi.”
Bạn thấy sao?