Giữa Bão Tình Yêu – Chương 1

Tôi là thư ký đắc lực nhất bên cạnh Thẩm Hách.

Chuyên phụ trách giải quyết những người phụ nữ mà ta vứt bỏ.

Một lần sau khi uống rượu, ta đã trèo lên giường của tôi.

Tôi nhận ra một sự thật rõ ràng rằng: lần này người tôi phải giải quyết chính là bản thân mình.

Thẩm Hách cau mày lá đơn từ chức mà tôi đưa cho ta.

“Ý gì đây?”

“Tôi về quê để kết hôn.”

01

Làm thư ký cho Thẩm Hách suốt năm năm qua tôi đã giúp ta giải quyết không dưới 50 người phụ nữ.

“Trần Hảo! Cũng là phụ nữ, phải hiểu rõ tôi thực sự muốn gì chứ!” Người phụ nữ đối diện hét lên đầy kích , cứ như thể ấy Thẩm Hách say đắm .

Tôi thành thạo rút từ trong túi ra một chiếc thẻ ngân hàng và đưa qua.

“50 vạn, đây là khoản bồi thường của Thẩm hách dành cho .”

“Anh ta xem tôi là cái thá gì ?”

Không phải tôi vô , chỉ là những cảnh tượng như thế này tôi đã thấy quá nhiều, nên đã trở nên chai sạn.

Thẩm Hách luôn vô như thế, khi còn hứng thú, có muốn sao trời ta cũng sẽ hái cho .

Nhưng một khi đã chán, ta lại dễ dàng vứt bỏ những người phụ nữ kia vào xó bụi.

Thấy tôi không phản ứng, người phụ nữ đối diện giơ cốc cà phê và hất vào mặt tôi.

“Tôi muốn gặp ta.”

Ngay lúc ấy, tôi chỉ cảm thấy may mắn rằng đó là cà phê đá, nếu là cốc nước nóng thì có khi mặt tôi đã bị hủy hoại rồi.

Lau sạch nước trên mặt, tôi bình tĩnh thu lại chiếc thẻ ngân hàng.

“Tổng giám đốc Thẩm nếu không hài lòng thì không cần phải bàn gì nữa.”

“Khoan đã!” Vừa chuẩn bị đứng lên, tôi đã bị ai đó giữ tay lại.

“50 vạn này vốn là ta nợ tôi.”

Tôi gật đầu đồng ý. Tên cặn bã như Thẩm Hách đáng lẽ nên bỏ ra nhiều hơn một chút mới phải.

Tốt nhất là tất cả các trên thế giới đều có thể nhận miễn phí 50 vạn từ ta.

Đó là khoản bồi thường vì những tổn thương ta ra.

“Trần Hảo, đừng nghĩ chó của Thẩm Hách là có thể lên mặt.”

“Chờ đấy, kết cục của sẽ không tốt hơn tôi đâu.”

Nói bậy! Rõ ràng tôi là thái giám đắc lực của hoàng thượng, là bà vú thân tín của hoàng hậu!

Sao ấy lại có thể tôi là chó .

Lần sau tôi sẽ bày mưu, giảm tiền trợ cấp xuống còn 49 vạn!

02

Trở về văn phòng, Thẩm Hách vào cổ áo vest bị ướt của tôi và cau mày.

“Cô ta tay chân à?”

Tôi lắc đầu, tỏ ra thản nhiên: “Đàm phán rất dễ dàng.”

Thẩm Hách khẽ hừ lạnh qua mũi: “Đừng giả vờ nữa, cố không lau khô để mách lẻo với tôi, tôi thấy hết rồi.”

Bị phát hiện, tôi hơi xấu hổ, định tìm chút cớ thì không ngờ Thẩm Hách hiếm khi tỏ ra có nhân tính.

“Về đi, nghỉ phép hai ngày, tháng tới sẽ tăng lương 5% coi như bù đắp.”

Làm chó thì chó thôi.

Làm chó còn thăng chức tăng lương, chứ người còn phải vất vả mãn kiếp nữa cơ.

03

Thẩm Hách có 5 thư ký, ngoài tôi ra thì ai cũng tốt nghiệp đại học danh tiếng.

Anh ta chọn tôi vì tôi bình thường.

“Vẻ ngoài bình thường, học vấn bình thường, ngay cả tên cũng bình thường.”

Nghe xong câu đó, tôi tức giận đến mức muốn nghỉ việc.

Nhưng mức lương cao vút trong hợp đồng, tôi run run tay đáp lại một cách cẩn thận, “Tổng giám đốc Thẩm đúng.”

Thẩm Hách gật đầu: “Tính cách cũng bình thường.”

Nghe thật lạ lùng, chính sự tầm thường của tôi lại khiến tôi trở thành cánh tay trái đắc lực của sếp.

Cánh tay phải kia giúp ta xử lý công việc, còn tôi phụ trách giải quyết phụ nữ.

Vừa than thở với thân xong thì Thẩm Hách lại gọi điện đến.

Khi tôi vội vàng lái xe đến cửa quán bar, Thẩm Hách đã bị năm, sáu người phụ nữ bao vây.

Anh ta say khướt không địch nổi đám đông, miệng chỉ lẩm bẩm, “Đợi trợ lý của tôi đến thì các sẽ biết thế nào là lễ độ.”

Là kẻ nhát gan nhất trong đám nhát gan, tôi đành nhỏ giọng với những người phụ nữ đang hừng hực muốn ăn tươi nuốt sống ta.

“Xin lỗi, có thể rút tay khỏi mông của sếp tôi không?”

Trên đường đưa Thẩm Hách về nhà, ta không ngừng chỉ trích tôi vừa rồi nhút nhát thế nào, khiến ta mất mặt ra sao.

“Sao đi theo tôi bao nhiêu năm rồi mà chẳng tiến bộ chút nào?”

“Leo lên vị trí hiện tại với cái tính nhát cáy này, phải ngưỡng mộ tôi mới đúng.”

Hai chữ “nhát cáy” đâm trúng lòng tự ái của tôi.

Chiếc xe phanh gấp, Thẩm Hách đập đầu vào ghế.

“Trần Hảo!”

Lười đáp lại, tôi thả ta xuống giữa đường, “Gọi mấy trợ lý không nhát cáy của đi.”

Chưa đầy mười phút, Thẩm Hách lại nhắn tin.

“Trần Hảo, tôi gửi định vị rồi, đến đón tôi.”

Không thể chịu nổi, tôi tắt máy và đi ngủ.

Đừng là sếp, dù là ông trời có gọi tôi cũng không đi đón!

Hôm sau mở máy, nhóm việc nổ tung.

“Nghe chưa, tối qua Tổng giám đốc Thẩm suýt nữa bị người ta gì đó rồi.”

“Trời ơi, bị thật à?”

“Nghe phải vào bệnh viện.”

Cả nhóm bàn tán sôi nổi, còn tôi lo lắng không yên.

Không lẽ tin nhắn tối qua là tín hiệu cầu cứu của sếp?

Nghĩ lại cảnh ở cửa quán bar, nghĩ đến hành lạnh lùng của mình, tôi toát mồ hôi.

Lập tức tôi xách hai khay trái cây đến bệnh viện, sếp bị băng kín mặt như gấu trúc, nước mắt tôi rơi như mưa.

“Đều là lỗi của tôi, xin lỗi Tổng giám đốc Thẩm.”

Giọng quen thuộc vang lên từ cửa: “Biết là tốt.”

Ơ? Tổng giám đốc Thẩm vẫn bình an thì ai đang nằm trên giường thế kia?

“Người quấy rối tôi đấy.”

Nghe thế tôi thở phào nhẹ nhõm, hú hồn hú vía.

Suýt nữa là mất việc rồi.

Tôi tròn mắt: “Đàn ông cũng đến trêu à?”

04

Từ hôm đó, tin nhắn của Thẩm Hách tôi không dám không trả lời.

Chăm chỉ tận tụy chăm sóc ta, tin nhắn WeChat cũng phản hồi ngay lập tức.

Thẩm Hách hài lòng với thái độ việc của tôi, vung tay cho tôi rút trúng thưởng giải nhất trong tiệc cuối năm.

Giữa ánh mắt ganh tỵ của cả công ty, tôi lớn tiếng đọc giải thưởng.

“Cơ hội ăn tối cùng sếp một lần.”

Tức giận tôi nổi đoá.

Bữa tối kéo dài từ sáu giờ tối đến bốn giờ sáng.

Đôi mắt Thẩm Hách trừng trừng tôi: “Trần Hảo, ăn như  đi ăn cưới thế hả?”

Lười phản ứng, tôi tiếp tục gọi thêm đồ ăn.

Tiền của chủ nghĩa tư bản kiếm thật dễ, một miếng gan ngỗng còn chưa đầy kẽ răng tôi mà còn phải đợi nửa tiếng.

Cuối cùng ăn no, tôi thoải mái ợ một cái, hài lòng gật đầu: “Tổng giám đốc Thẩm, tính tiền đi.”

Quay lại đã thấy Thẩm Hách say gục bên cạnh. Bên cạnh là hai chai rượu Lafite đã uống hết.

Không hổ danh là kẻ có tiền, rượu Lafite uống như rượu Erguotou.

Sau lần trước, tôi không dám để mặc Thẩm Hách ở bên đường nữa.

Dứt khoát đưa ta về thẳng căn phòng trọ của tôi.

Ai ngờ ngủ một giấc dậy, lần này công việc thực sự không giữ nổi rồi.

05

Khi cơ thể trắng trẻo bên cạnh lộ ra trước mắt, tôi vẫn cầu nguyện đó là bất kỳ ai cũng chỉ cần trừ sếp tôi ra.

Bất kể là đàn ông, phụ nữ hay thậm chí là người chuyển giới.

Cho đến khi gương mặt của Thẩm Hách hiện ra trước mắt, tôi thực sự chết lặng.

Tôi thề từ nay không bao giờ ăn gan ngỗng nữa, ai ngờ trong đó còn có rượu.

Tôi lại ăn một lần đến hai mươi phần!

Nhân lúc Thẩm Hách chưa tỉnh, tôi vội vã nhặt quần áo chuẩn bị chuồn.

Phía sau vang lên giọng lười biếng, “Tiện thể mang cho tôi bữa sáng, sữa đậu không đậu trứng gà không trứng.”

Lời cầu trắng trợn còn man rợn hơn cả cơ thể ta.

Ký ức đêm qua tràn về như thủy triều.

Thẩm Hách say khướt cứ nằng nặc đòi tắm.

Còn chút lý trí tôi thẳng thừng từ chối.

Nhưng ta không nghe tôi, tự ý bắt đầu cởi quần áo.

Khoảnh khắc thấy cơ bụng của ta, từ kháng cự tôi chuyển sang mê mẩn.

Đẹp, thích , phải .

Vai rộng eo thon, chết tôi cũng không ngờ Thẩm Hách lại có dáng đẹp thế.

“Tôi tưởng quyến rũ người khác là nhờ tiền cơ.” Vừa , tôi vừa không nhịn lau miệng.

Thẩm Hách không hài lòng với câu của tôi, khẽ hừ một tiếng.

Không hiểu sao tôi lại vô thức kỳ cọ giúp ta.

Kỳ cọ một lúc, mọi chuyện trở nên không thể kiểm soát.

Vẻ đẹp khiến người ta suy nghĩ lệch lạc, gan ngỗng họa.

Tôi ôm đầu thề rằng lần sau sẽ không vì tham mà ăn nhiều nữa.

So với sự bối rối của tôi, Thẩm Hách lại rất thản nhiên.

Ung dung mặc quần vào, đồng hồ trên tay với phong thái của một kẻ có tiền, “Bây giờ là tám giờ rưỡi, còn một tiếng rưỡi nữa mới đến giờ .”

“Cô định khi nào đi mua bữa sáng cho tôi?”

06

Không biết có phải do có tật giật mình hay không,mà  tôi luôn cảm thấy ánh mắt người khác mình từ văn phòng ra đều không ổn.

tôi định tránh mặt ta.

Ai ngờ Thẩm Hách không ngừng, “Cô là trợ lý của tôi, nếu tránh mặt thế thì nghỉ việc cho rồi.”

Chắc chắn là ta đang ám chỉ tôi.

Tôi rõ nhất kết cục của mỗi người phụ nữ bên ta.

Đêm đó tôi đưa ra một quyết định có lỗi với tổ tiên – từ bỏ công việc lương cao mà nhàn nhã này.

Nhưng khi nhận bảng lương, tôi lại do dự.

Thôi đợi qua Tết đã,

Dù sao vẫn còn kỳ nghỉ phép có lương, không lợi dụng bây giờ thì sau này sẽ không có cơ hội.

Suy nghĩ xong, cuối cùng tôi có thể bình thản đối diện với Thẩm Hách.

Trong suốt thời gian đó, Thẩm Hách vẫn giữ thái độ như chưa có chuyện gì xảy ra.

Đúng là người từng trải, nghĩ đến đây tôi càng bực mình.

Cố ý lén lấy trộm hai cái bấm ghim trong văn phòng để bày tỏ sự không hài lòng với ta.

Khó khăn lắm mới đến kỳ nghỉ phép, tôi sớm thu dọn xong đồ đạc.

Chuẩn bị 5 giờ vừa đến là lao ra khỏi văn phòng.

Đúng giờ, thật xui xẻo lại bị Thẩm Hách túm lại, “Vào đây.”

Trời ạ, ta diễn vai gì , học ai cái kiểu chuyện của tổng tài bá đạo này chứ.

Sau khi thầm mắng trong lòng 100 chữ, tôi mới nở một nụ nịnh nọt.

“Thưa tổng giám đốc thân , xin hỏi có việc gì mà ngài lại phiền thời gian nghỉ quý báu của tôi ?”

Vừa dứt lời, Thẩm Hách lấy từ trong ngăn kéo ra một chiếc hộp nhung.

“Tặng cho em.”

Trong hộp là một chiếc dây chuyền đá quý màu xanh lục.

Mặc dù tôi không biết rõ thương hiệu này, tôi đã thay ta tặng nhiều quà cho người khác.

Theo kinh nghiệm ít ỏi của tôi, chiếc dây chuyền này rất đắt, rất đắt, rất đắt.

“Trần Hảo, chúc mừng năm mới.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...