3
Tôi ngủ một đêm trên bãi cỏ ven đường, đến sáng tỉnh dậy, cổ nhức không chịu nổi, trong lòng cũng dâng lên nỗi sợ hãi.
Điện thoại gần hết pin, tôi gọi xe quay về trường và lướt xem tin nhắn.
Hầu hết đều là bệnh viện nhắc nhở thanh toán viện phí.
Ngay lập tức, tôi trả lời tin nhắn của mẹ Trì hỏi về tiến độ học tập của tôi.
Rồi tôi kéo xuống thấy số thông báo nhấp nháy “99+” trong nhóm chat.
Nhóm này là Trì Ký Minh lập ra chỉ để trả đũa tôi, từ sau khi biết chuyện tôi và mẹ ta cùng nhau giấu ta.
Trong đó toàn là ta, mỗi ngày dùng những lời lẽ nhục mạ tôi trò .
Phần lớn là hình ảnh, video tôi lúc chật vật nhất mà bọn họ đã lén chụp, kèm theo những lời cay độc.
Bọn họ biết tôi sẽ tắt thông báo nhóm, nên hễ có gì mới là cả đám đều tag tôi vào.
Lần này cũng không khác gì.
Lướt qua, tôi thấy cái tên khiến tôi cảm thấy buồn nôn lại hiện lên liên tục trong đoạn chat.
Quả nhiên, Hà Na Na đã về nước.
Từ ngày chia lớp, sau khi Trì Ký Minh công khai bẽ mặt ta, Hà Na Na bắt đầu ghi hận trong lòng.
Cô ta với Trì Ký Minh đúng là thanh mai trúc mã, vì bám víu vào nhà họ Trì, không dám hống hách trước mặt ta.
Đổi lại, ta trút mọi mối căm hờn lên tôi.
Sau kỳ thi đại học, ta còn lén sửa nguyện vọng của tôi.
Lúc đó, mẹ tôi vừa nhận chẩn đoán ung thư tụy giai đoạn cuối.
Tôi đã cố chọn một trường đại học gần nhà, và ngành tôi đăng ký vẫn là luật.
Nhưng Hà Na Na lại đổi nguyện vọng của tôi thành khoa Kịch văn, còn cố ý chọn ngành ít người theo học nhất.
Khi nhận giấy báo nhập học, tôi lập tức báo cảnh sát.
Nhưng lúc đó, tôi mới biết Hà Na Na đã xuất ngoại rồi.
Tôi vì chuyện này mà chạy vạy rất lâu, mọi người đều khuyên tôi bỏ qua cho yên chuyện.
Yên chuyện á? Yên chuyện cái quái gì chứ! Không phải cuộc sống của họ bị hủy hoại đến mức nát bét như tôi!
Tôi nghiến răng không buông tha nhà họ Hà, cuối cùng cũng chấp nhận dàn xếp riêng.
Chỉ vì nhà họ Hà đã chi trả tiền viện phí cho đợt hóa trị đầu tiên của mẹ tôi.
Ung thư tụy đau đớn lắm.
Thuốc giảm đau cũng là tiền.
Tôi vào xấp hóa đơn dày cộm, vừa vừa bật khóc.
Khi ấy, tôi nghĩ—
Hóa ra lý tưởng của mình lại có giá trị đến thế…
Hà Na Na nhanh chóng vào nhóm, liên tục gửi những tấm hình thân mật với Trì Ký Minh để thị uy.
Có tấm ta vòng tay ôm cổ Trì Ký Minh rồi ta bế lên.
Có tấm là ảnh tự chụp, ta hôn lên má ta.
Còn có tấm ta ngồi ghế phụ, chụp ta ở ghế lái.
Trì Ký Minh tay trái cầm vô lăng, vừa nghe ta vừa tỏ vẻ bất lực, ánh mắt lại đầy chiều chuộng và vui vẻ.
Góc chuẩn kiểu .
Công khai khẳng định chủ quyền.
Tôi nhếch môi nhạt.
Nếu là trước đây, có lẽ tôi đã cảm thấy tủi thân và phẫn uất.
Giờ thì Trì Ký Minh coi tôi như một con chó để cợt.
Nếu tôi vẫn cố chấp mà mơ tưởng quay lại với ta, thì đúng là bị mớ cơm bẩn ấy cho ngộ độc mất rồi.
5
Tôi về ký túc xá, tắm rửa xong rồi nằm lăn ra ngủ.
Khi tỉnh dậy thì đã tối rồi, trong phòng chỉ còn mình tôi.
Trên bàn, không biết cùng phòng nào để lại cho tôi một phần cơm.
Tôi cứ tưởng mình đã chai sạn với những đòn giáng của cuộc sống, tim đã lạnh như những con cá nằm chết tại siêu thị suốt mười năm.
Thế , ngay khoảnh khắc mở hộp cơm ra, nước mắt cứ thế trào ra mà không thể kiềm lại .
Mỗi khi cảm thấy thế giới này thật sự thối nát, luôn có vài người, vài chuyện, khiến tôi cảm thấy vẫn còn lý do để sống tiếp.
Một tuần sau, tôi mới lại nhận tin nhắn của Trì Ký Minh.
Có lẽ tuần qua, ta cùng Hà Na Na tứ quấn quýt bên nhau, nên chẳng còn thời gian mà phiền tôi.
Tôi thì bận bịu với việc đề tài tốt nghiệp, tranh thủ đi chụp ảnh thẻ để chứng chỉ.
Thời gian còn lại thì vào viện chăm sóc mẹ tôi.
Dù bận rộn cảm giác thật sự yên lòng.
Cho đến khi tôi nhận cuộc gọi từ Trì Ký Minh, tâm trạng lập tức tụt xuống đáy vực.
Trì Ký Minh ra điều kiện rằng, nếu tôi chịu đi chơi cùng Hà Na Na, thì ta sẽ tham gia kỳ thi tiếng vào tháng tới.
Bà Trì đã mất kiên nhẫn với việc khuyên nhủ vô ích của tôi từ lâu, và tôi chẳng còn lựa chọn nào khác.
Tháng Mười có vài cơn mưa thu, nhiệt độ vì thế cứ giảm dần.
Đứng trên con đường đèo quanh co lạnh buốt đến nỗi tôi không ngừng run lên cầm cập.
“Đã lâu không gặp, Lý Tống Nghi.”
Sau vài năm, Hà Na Na đã trưởng thành không ít.
Nheo mắt với tôi, đáy mắt của Hà Na Na gần như lộ rõ ác ý:
“Nghe cậu dám tính toán với cả A Trì, gan lớn nhỉ?
“Có vẻ ngành mà mình chọn cho cậu đúng là chọn không sai rồi.”
Trì Ký Minh cắn điếu thuốc, ngồi dạng chân trên chiếc mô tô đã độ lại, đôi chân dài chống xuống đất, khuôn mặt không biểu lộ cảm gì.
Nhưng tôi hiểu rõ ánh mắt cảnh cáo mà ta dành cho tôi.
Anh ta đang đứng về phía Hà Na Na.
“Này, A Trì, em đã bảo mà, Lý Tống Nghi là con của một kẻ người.
“Cha mẹ không ra gì thì con cái cũng chẳng ra gì, cậu ta có thể là thứ tốt đẹp gì chứ.
“Hồi đó còn giúp cậu ta, giờ hối hận rồi đúng không?”
Hà Na Na õng ẹo .
Trì Ký Minh chỉ khẽ một tiếng:
“Ừm.”
Cơn gió lạnh đưa từng câu của họ, không sót chữ nào vào tai tôi.
“Em gì cũng đúng, chưa, tiểu thư của tôi?
“Tôi đưa người đến cho em rồi đây, muốn gì thì cứ .”
Hà Na Na tỏ vẻ đầy phấn khích.
Cô ta bắt tôi đứng giữa đường bia cho họ đua xe.
Đứng bất ở giữa, đóng vai cột chắn đường.
Miễn là không đâm chết tôi, ai có thể khiến tôi sợ ngã xuống thì người đó thắng.
Hành hạ người khác vốn là sở trường của Hà Na Na.
Như thể kiếp trước từng là một bà lão tinh ranh chuyên gia hành hạ người khác.
Nghe xong luật chơi, tôi không biểu cảm gì, quay đầu bỏ đi.
Chuyện khuyên học cứ gác lại đã, không còn mạng là mất thật, Trì Ký Minh gọi tôi lại.
Giữa ánh đèn xe trắng xoá là những xấp tiền đỏ tươi.
“Ở lại chơi cùng Na Na, chỗ tiền này là của .
“Cô không phải chỉ muốn tiền thôi sao?”
Hà Na Na bên cạnh ta.
“Lý Tống Nghi, nghe trước khi tôi về nước, cậu đã uống với A Trì ba chai Rémy Martin? Cậu có biết mỗi chai đó bao nhiêu tiền không? Hai mươi tám vạn một chai, đủ mua mạng cậu rồi đấy, ha ha ha…
“Hôm nay chỗ tiền này chỉ có nhiều hơn, so với việc cậu ra ngoài hai năm thì còn kiếm nhiều hơn đấy.”
6
Lòng tự trọng với tôi.
Tôi nên từ chối dứt khoát, rồi tát mỗi người họ một cái thật mạnh.
Nhưng khi nghèo khó, lòng tự trọng không đáng giá một xu.
Để áp lực với tôi, lần này bà Trì chỉ đưa tiền đủ cho chi phí điều trị cơ bản.
Cơn đau do ung thư tuyến tụy có thể lấy mạng người.
Mẹ tôi từng quỳ gối trước mặt tôi cầu xin.
Bà đau quá, không điều trị nữa.
Về nhà mua chai thuốc trừ sâu uống cho xong.
Chỗ tiền này…
Ánh mắt tôi dừng lại trên những tờ tiền đỏ tươi đó.
Đủ để mua rất nhiều mũi giảm đau, tôi đứng ở giữa đường.
Từng chiếc xe gầm rú lướt qua, chỉ sát tay áo của tôi, tim tôi đập nhanh đến mức muốn nôn.
Người cuối cùng là Trì Ký Minh.
Hà Na Na ngồi sau lưng t, hai tay ôm chặt lấy eo ta.
Cô ta ngẩng mặt lên, khiêu khích tôi, giống như một bông hoa ăn thịt người lộng lẫy.
Chiếc mô tô đã qua độ chạy rất nhanh.
Lúc tôi ngã xuống, thậm chí không phản ứng kịp để biết Hà Na Na đã dùng gì để đánh tôi.
Eo và bụng đau nhói, mồ hôi rịn ra khắp lưng.
Tôi thử nhiều lần vẫn không thể đứng dậy, trên mặt đất có vệt máu.
Chết tiệt…
Phản ứng đầu tiên của tôi là nghĩ nội tạng mình bị chấn thương và nôn ra máu.
Sau đó, tôi thấy mu bàn tay mình bị trầy xước do cọ vào mặt đường nhựa.
Vì eo và bụng quá đau, tôi thậm chí không cảm nhận vết thương trên mu bàn tay.
May quá, may thật.
Tôi âm thầm thở phào nhẹ nhõm, vết thương ngoài da, không phải chuyện lớn.
Tôi cố gắng bò dậy, Trì Ký Minh thấy tôi bị thương, có chút sững sờ trong giây lát.
Anh ta vô thức muốn đỡ tôi, tay vừa đưa ra một nửa lại thu về.
“Vì tiền mà thật sự chuyện gì cũng .”
Anh ta cực kỳ ghê tởm, ném từng xấp tiền vào mặt tôi.
Tiền bay tán loạn khắp nơi, một màu đỏ rực.
Giống như cảnh quay chậm trong phim.
“Đưa hết cho rồi, cầm lấy rồi cút đi.”
Tôi nhịn đau, rút điện thoại ra, bật ghi hình.
“Trì Ký Minh, hôm nay tất cả số tiền trên mặt đất đều là tự nguyện tặng cho tôi, Lý Tống Nghi, đúng không?”
Trì Ký Minh giận quá hóa .
“Phải.
“Tất cả đều là của .”
Bạn thấy sao?