6
Sau khi buổi họp báo sản phẩm mới kết thúc thành công, chị Chu dẫn chúng tôi về công ty họp, lãnh đạo liền thông báo rằng tuần sau tôi sẽ đi Thượng Hải nhận nhiệm vụ mới.
Đồng nghiệp chúc mừng và đề nghị tổ chức một buổi tiệc chia tay, tiện thể ăn mừng sản phẩm mới bán chạy.
“Ê, các cậu chỉ nghĩ đến chuyện ăn mừng thôi, có ai nghĩ đến việc Hạ Duyệt không muốn đi không? Ở nhà ấy còn có trai mà.”
Tiểu Lâm ở bàn việc bên cạnh trêu chọc tôi.
Trước đây công ty cũng có những buổi tụ tập, tôi hiếm khi tham gia, lúc nào cũng vội về nhà để bữa khuya cho Lạc Trầm An.
Anh ấy bận rộn công việc, buổi chiều thường không ăn gì.
Lúc mới ở bên nhau, ấy không quen với đồ ăn ngoài, nên đề nghị tôi mỗi ngày mang cơm cho ấy.
Nhưng tôi cũng có công việc, không thể suốt ngày ở nhà nấu nướng cho ấy, điều đó khiến ấy không vui, bảo tôi là người ích kỷ, không muốn hy sinh vì .
Tôi đã nhượng bộ, mỗi ngày đều bữa khuya cho ấy, vì thế tôi đã hy sinh thời gian tụ tập với đồng nghiệp, trở thành người bị coi là quá mê muội vì .
Tôi xuống điện thoại, Đường Tư Ngữ gửi cho tôi một bức ảnh chụp món gà rán: [Anh Trầm An món này ngon hơn nhiều so với bữa khuya của .]
Thực ra, ấy có thể ăn đồ ngoài, không cần bữa khuya của tôi. Đã nhiều lần Đường Tư Ngữ gửi cho tôi vài bức ảnh của thùng rác, bữa khuya của tôi nằm gọn trong đó.
Cô ấy gửi tin nhắn thoại, đầy tự mãn: “Bữa khuya của dở tệ, Trầm An hoàn toàn không cần nó.”
Lúc đó, tôi còn tự kiểm điểm lại mình, nghĩ rằng có lẽ món ăn của tôi chưa đủ ngon.
Nhưng giờ đây, tôi chợt nhận ra, vấn đề không phải ở tôi, mà là vì người gọi ấy ăn gà rán là Đường Tư Ngữ.
Văn phòng trở nên im lặng hơn, mọi người đều tôi, chờ tôi phản hồi.
Tôi tắt máy tính, mỉm .
“Tôi không vội về đâu, lát nữa đi ăn ở đâu đây?”
Đã lâu rồi tôi không tham gia buổi tụ tập nào, khi ở cùng đồng nghiệp, tôi cảm thấy mình mới trở lại là chính mình, có thể thoải mái.
Không còn ai tiếng của tôi chói tai, bảo tôi nhỏ lại, cũng không ai trách tôi trẻ con, ngăn cản tôi uống nước trái cây.
Buổi tụ tập đang diễn ra, điện thoại của tôi bắt đầu rung, liếc , đó là cuộc gọi từ văn phòng của Lạc Trầm An.
Tôi hít một hơi thật sâu, bấm nút nghe.
“Em đang ở đâu? Bữa khuya tối nay đâu?”
Giọng Lạc Trầm An có vẻ gấp gáp, như thể ta vừa mất đi thứ gì đó quý giá.
“Anh không tự mua à?”
Tôi cúp máy.
Chị Chu ngồi gần tôi, liền nắm lấy tay tôi.
“Tiểu Hạ, mới bắt đầu chơi mà, em lại định về sớm à?”
Tôi lắc đầu, tắt điện thoại và ném nó sang một bên.
“Không đâu, đã quyết định ra ngoài chơi thì phải chơi cho tới bến.”
Chúng tôi chơi đến tận hai giờ sáng mới về.
Chị Chu đưa tôi đến dưới khu chung cư, đèn nhà tôi vẫn còn sáng, chị không nhịn mà trêu: “Nhà em còn có người đợi à?”
Tôi ngẩng lên , mỉm gật đầu.
Tôi không ngờ Lạc Trầm An ở nhà, càng không ngờ vẫn chưa ngủ, ngồi chờ tôi trong phòng khách.
Thấy tôi về, mắt sáng lên, khóe miệng hơi giật: “Sao em không nghe điện thoại?”
Giọng điệu đầy trách móc.
Tôi mỉa mai, không hiểu đang trách móc cái gì.
Tôi đã không phiền và Đường Tư Ngữ.
Chẳng lẽ trách tôi vì không mang bữa khuya cho ?
Nhưng vốn không ăn, còn vứt nó vào thùng rác mà.
Vậy tôi tất cả những điều đó có ý nghĩa gì?
Anh lại thêm vài câu.
“Món gà rán Tư Ngữ gửi cho em là do bảo ấy chụp đấy.”
Tôi nhíu mày, với vẻ khó hiểu.
Anh ngồi trong góc tối của chiếc sofa, tôi không thể thấy rõ biểu cảm của , chỉ cảm thấy không khí xung quanh thật ngột ngạt.
“Anh tất cả những điều này, có ý nghĩa gì không?”
Lạc Trầm An ngừng lại, chúng tôi nhau một lúc, trong ánh mắt có chút đau lòng.
“Anh chỉ cảm thấy, dường như em không còn ở đây…”
“Anh đang về Đường Tư Ngữ phải không?”
Anh đột nhiên kích đứng dậy: “Anh không về ấy, đang về chúng ta. Em vẫn còn giận sao? Nếu không, vài ngày nữa sẽ đưa em đến Tam Á, đặt vé ngay bây giờ đây…”
“Không cần đâu, tôi cảm thấy mệt rồi.”
Tôi cắt ngang lời , không , rồi bước vào phòng để tắm rửa.
Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng ly bị ném vỡ, tôi biết lại đang nổi giận.
Thật ra trước đây, việc chờ đợi luôn là việc tôi phải .
Anh mỗi lần về nhà đều vào khoảng nửa đêm, tôi hỏi , và lý do luôn là công việc bận rộn.
Nhưng có một lần, khi tôi việc muộn ở công ty, tôi bắt gặp và Đường Tư Ngữ ở quán rượu nhỏ dưới lầu.
Khoảnh khắc đó, tôi gần như mất kiểm soát, lao vào hỏi rốt cuộc mỗi ngày đang gì, còn tôi thì là gì đối với .
Anh cẩn thận che chở Đường Tư Ngữ, rồi quay sang hắt một ly cocktail vào tôi.
“Hạ Duyệt, em không thể biết điều một chút sao? Ở đâu em cũng loạn lên ?”
Lúc đó là mùa đông, cocktail thấm ướt quần áo tôi, lạnh buốt đến thấu xương.
Nhân viên phục vụ bên cạnh đưa tôi một cái khăn, còn thì đứng trên cao xuống tôi.
Anh tôi như rác rưởi.
“Tư Ngữ mới đi , mỗi tối đều phải an ủi ấy, nếu ấy bị trầm cảm thì sao? Hạ Duyệt, ấy cần hơn em.”
Câu đó như một mũi kim đâm vào tim tôi, đến bây giờ nghĩ lại vẫn thấy đau âm ỉ.
Khi tôi tắm xong bước ra, vẫn ngồi trên sofa, chằm chằm vào điện thoại, như đang do dự điều gì đó.
Tôi nghiêng người thử, đó là màn hình tin nhắn giữa và Đường Tư Ngữ.
Cô ấy lại cảm thấy không khỏe, lần này là đau đầu.
Phát hiện tôi đang , liền giơ tay che màn hình lại.
“Duyệt Duyệt, không có gì đâu.”
“Không sao, ấy cần hơn tôi, đi đi.”
Tôi không để ý đến , đi thẳng vào phòng ngủ và nằm xuống. Trong cơn mơ màng, tôi nghe thấy tiếng cửa đóng, cuối cùng cũng rời đi.
7
Tổng công ty đã cử một quản lý cấp cao, chị Tống, đến để đào tạo kỹ năng việc cho tôi.
Để thuận tiện cho việc học tập, tôi đã mang hành lý đến khách sạn mà quản lý cấp cao ở, mấy ngày liền không về nhà.
Điện thoại của Lạc Trầm An không ngừng gọi đến, đã đổi sang một số lạ, tôi biết dù mình có chặn bao nhiêu lần cũng vô ích.
Vài lần đầu bị chị Tống thấy, chị ấy liền hỏi tôi: “Em có nỡ rời xa trai không?”
Tôi bình thản lắc đầu: “Chúng em chỉ là bè bình thường thôi.”
Sáng hôm chị Tống rời đi, tôi đã nhận cuộc gọi của ta.
Anh có vẻ không ngờ tôi sẽ nghe máy, hít một hơi thật sâu.
“Có chuyện gì không?” Tôi mở miệng hỏi trước.
“Mẹ sắp tới chơi, tối nay em có thể đi cùng chọn nhà hàng không?”
Mẹ của Lạc Trầm An không thích Đường Tư Ngữ, bà cho rằng ta quá nhỏ tuổi, không thể theo kịp nhịp sống của .
Nhưng bà lại đối xử với tôi khá tốt.
Lần trước gặp, bà ấy đã tặng cho tôi chiếc vòng ngọc gia truyền, rằng chỉ cần Lạc Trầm An cầu hôn, chúng tôi có thể tổ chức đám cưới ngay lập tức.
Đáng tiếc, tôi chưa đeo mấy ngày thì Lạc Trầm An đã lấy nó đem đi tặng cho Đường Tư Ngữ.
Khi tôi phát hiện ra, chúng tôi đã cãi nhau to một trận.
“Mẹ sẽ lại tặng cho em mà. Sau này em sẽ có nhiều, còn Tư Ngữ chỉ muốn có mỗi cái này thôi.”
Tôi biết ấy không chỉ muốn chiếc vòng, mà là muốn thị uy với tôi, để khẳng định rằng của Lạc Trầm An mới là điều quan trọng nhất, không ai có thể giúp tôi thay đổi điều đó.
Nhưng ấy luôn muốn mẹ công nhận, tôi sẽ giúp ấy đạt điều đó.
“Để Tư Ngữ đi cùng đi, dù sao ấy cũng đã quen với bác rồi.”
Lạc Trầm An do dự, một lúc sau mới : “Nhưng em mới là của .”
Tôi khẽ mỉm .
Bạn thấy sao?