Giọt Nước Mắt Và [...] – Chương 5

13.

Bố mẹ biết chuyện tôi phẫu thuật nên đã gác lại công việc và vội vã quay trở lại.

Thực ra tôi gần như đã ổn định rồi, họ nhất quyết cầu tôi ở lại thêm một tuần nữa để theo dõi hình.

Tình của bố mẹ, có lẽ chính là sợ xảy ra chuyện gì đó, nên bắt buộc đem mang về nhà.

Nằm lâu rồi, sau khi mơ vào lúc nửa đêm, tôi luôn nghĩ đến cây nhãn trong trường cấp ba, hoa quế vàng nở trên khắp con đường ngõ phố, nghĩ đến tờ hôn thư bị phân mảnh tôi cất giấu trong hộp sắt.

Trong giấc mơ Lâm Ký Bạch mỉm với tôi, mang theo tôi đuổi bắt bướm trong gió, quản tôi bớt ăn đồ lạnh…

Tôi không thể không thừa nhận, trong suốt hơn hai mươi năm cuộc đời, ấy đã để lại dấu ấn sâu sắc nhất trong lòng của tôi.

….

Luận văn liên tục phải sửa lại, tôi thân mình còn lo chưa xong, vì để cống hiến hết mình, tôi đã đóng hết tất cả phần mềm xã hội, cách ly với thế giới bên ngoài.

Lê Yên lẫn Lâm Ký Bạch thật sự mà thì bị vứt ra một bên, cùng nhau rời khỏi thế giới của tôi.

Ngày xuất viện, bố tôi đã mua hai thùng pháo hoa, để giúp tôi loại bỏ khí bệnh.

Pháo hoa rực rỡ màu sắc, tự do nở rộ trên bầu trời.

Náo nhiệt qua đi, trở lại sự yên tĩnh.

“Con , mọi chuyện đều đã qua rồi.”

Nhìn về phía gia đình nhà họ Lâm cách đó không xa. Cửa đóng im lìm.

Bố tôi , vì nhu cầu công việc của Lâm, nên tạm thời chuyển đi.

Sau khi trở lại trường học, hai tháng tiếp theo sẽ phải tham dự buổi bảo vệ tốt nghiệp.

Những ngày căng thẳng, bận rộn nhất đã qua, tôi tìm sự bình yên hiếm có.

“Nghe chưa? Lâm Ký Bạch với Lê Yên đều xin nghỉ học.”

“Tin tức của cậu cũng quá chậm rồi, mình đã biết từ hai tháng trước.”

Hai tháng trước, tôi đang nhập viện theo dõi sau phẫu thuật. Nghe tới đây tim tôi lỡ một nhịp.

“Cái gì cơ? Mình đã bỏ lỡ điều gì à?”.

“Lâm Ký Bạch và Lê Yên cãi nhau, không biết là ai mang theo dao, hiện trường đổ máu.”

“Sợ ảnh hưởng xấu, hiệu trưởng đích thân trấn áp tin tức, toàn bộ video đã bị chặn và xóa, sau đó mới có tin cả hai đã nghỉ học…”

Giọng của mấy nữ sinh dần dần nhỏ đi…

Tình giữa nam nữ chính rất mãnh liệt, khác với người thường.

Tôi không có góc của thượng đế , tôi biết, của nam nữ chính sẽ phải trải qua gian khổ, chia tay rồi đoàn tụ, cuối cùng sẽ mở ra một cái kết có hậu.

Giữa hè, nắng gắt, cây nhãn, đồng phục cử nhân.

Tôi tạo dáng trước ống kính.

Hình ảnh bị đóng băng, chính thức tốt nghiệp.

Câu chuyện của tôi đã kết thúc rồi.

14.

Góc của nam chính từ khi Lê Yên thường xuyên xuất hiện trước mặt tôi, tôi nhận thấy bản thân mình có gì đó kỳ lạ.

Tôi bắt đầu kiểm soát không nhịp tim, bộ não, thậm chí cả chân tay của mình.

Một cỗ sức mạnh thần bí nào đó đã đẩy tôi tiến bước.

Một nửa trong tôi đang thúc giục tôi ôm lấy nữ chính thực sự của mình là Lê Yên, nửa còn lại lại gầm lên vùng vẫy, cầu xin tôi hãy kiên định trái tim của mình-một trái tim chỉ Từ Nhược Mai.

Bị thao túng, tôi dần mất tự chủ và trở thành một thây ma biết đi.

Tôi thực sự đã đồng ý sự theo đuổi của Lê Yên, dưới sự xúi giục của ta, tôi đã đề nghị hủy bỏ hôn ước trước mặt Từ và Nhược Mai.

Khi thấy Nhược Mai rơi lệ, tôi rõ ràng là muốn an ủi ấy thay đó nó lại biến thành nụ lấy lại tự do.

“Ký Bạch, là của em, ai cũng không có khả năng đem rời xa khỏi em!”.

Tôi chán ghét cách tiếp cận của Lê Yên, tôi không thể chống lại nỗi cỗ sức mạnh kia.

Tôi cầm lấy con dao gọt trái cây trên bàn và đâm vào cổ tay mình.

“CÚT…”

Kết quả của sự phản kháng là cơ thể đau đớn gấp trăm lần.

“Đừng vùng vẫy nữa Ký Bạch, duyên phận của chúng ta đã định sẵn là sẽ ở bên nhau.”

“Lưu lại vết sẹo này sẽ không đẹp đâu, em tặng một chiếc đồng hồ nhé!”.

Khi bố mẹ gọi điện đến mắng tôi, Lê Yên cũng ở ngay bên cạnh và lắng nghe.

Tôi muốn tránh rắc rối, liền cùng ta vài điều tốt đẹp.

Kết quả, Lê Yên vô cùng hài lòng với biểu hiện của tôi, đồng thời vào lúc đó tôi cũng phát hiện ra Bug.

Những tín hiệu giả mà tôi thỉnh thoảng đưa ra, sẽ khiến tôi tự chủ trong một khoảng thời gian ngắn.

Lê Yên rất dễ lừa, thông qua việc chuyện với ta, tôi đã biết bí mật của ta.

Hóa ra ta là một nữ xuyên sách, ta đã chiếm lấy cơ thể của Lê Yên thật sự, dựa vào việc đánh cắp hào quang của nữ chính, đã cố gắng trói buộc hoàn toàn tôi ở bên cạnh ta.

Biểu hiện phục tùng một chút, thích ta một chút, hận không thể đem cả trái tim của tôi đặt bên cạnh. Tương tự như , tâm trạng của ta sẽ trở nên ổn định hơn và ta sẽ không đến phiền Nhược Mai.

Cỗ sức mạnh điều khiển tôi chính là do ta mang đến.

Tôi trái với lương tâm mình, tiếp tục cùng ta diễn kịch.

Tôi muốn biết, sao để có thể thoát khỏi sự kiểm soát của ta.

Càng trì hoãn lâu thêm một phút giây, Nhược Mai sẽ càng chán ghét tôi nhiều hơn một giây.

Tôi rất muốn gặp ấy, chỉ cần đứng từ xa, xa xa ngắm ấy thôi là .

Tôi ra nhiều chuyện tồi tệ như chắc hẳn ấy phải thất vọng và đau lòng biết bao nhiêu.

Nhìn ấy mỉm với KC, cùng cậu ta đi ăn cơm, tôi so với ai khác càng khẩn trương hơn.

KC rõ ràng chính là thích ấy.

Tôi sợ, kinh hoảng, lo lắng….lần đầu tiên tôi muốn ra tất cả sự thật, vẫn là như , cơ thể gặp sự phản ứng dữ dội, tôi không thể gì cả, thế lực vô hình đang điều khiển lấy tôi.

Nhược Mai tôi bẩn thỉu, tôi đã thích một khác, phản bội lời thề của mình với ấy, nghe thật sự khá bẩn thỉu.

Lê Yên theo dõi tôi khá chặt chẽ, tôi chỉ có thể đi đâu cũng đưa ta theo, kể cả nhà ăn, lớp học…

Cho đến bước ngoặt ngày hôm đó…

Lê Yên sốt cao, ngủ thiếp đi một đoạn thời gian.

Lúc tỉnh dậy, ta như một con người khác.

Đúng , chính là Lê Yên thật sự.

Sau khi bị xuyên sách chiếm đoạt thân thể, lần đầu tiên ấy lấy lại quyền kiểm soát cơ thể mình và tỉnh dậy trong thời gian ngắn.

Bởi vì tôi nhiều lần giành lại sự tự chủ nên sức mạnh của xuyên sách đã yếu đi, ấy có cơ hội giành lại quyền kiểm soát của cơ thể mình.

Cô ấy chán ghét xuyên sách vì đã hủy hoại cuộc sống tươi đẹp của mình, người rời đi, các cùng lớp chán ghét, danh tiếng bị tụt dốc…

Cô ấy đau khổ không thể , Lê Yên cho tôi, xuyên sách không thuộc về thế giới của chúng tôi, chỉ cần ta cố gắng vỡ quy tắc của cuốn sách, ta liền sẽ bị cưỡng bức rời đi.

Thời gian tỉnh lại của Lê Yên rất ít, xuyên sách cuối cùng đã quay trở lại.

Cô ta rất cảnh giác với tôi, không còn dễ dàng bị lừa như trước nữa.

“Lâm Ký Bạch, em không?”.

“Yêu.”

“Thật không?”.

Tôi kìm nén sự chán ghét, gật đầu đáp.

Cô ta mỉm : “Từ Nhược Mai vẫn chưa chết tâm đối với , em muốn trừng ta một chút.”

“Vậy à? Em vui vẻ là . Cô ấy cứ liên tục quấy rầy , cũng khá khó chịu.”

“Heey, lừa đó.”

Cô ta đang thử tôi, thử xem cảm của tôi có bị kích hay không.

May là tôi sớm đã học cách che giấu cảm của mình.

Thoát khỏi vòng đầu tiên.

Chuyện ở trong hội trường, là do tôi đã , là tôi ích kỷ…

Tôi quá nhớ ấy, muốn đến gần ấy hơn, ấy nhiều một chút…

Tính ấy vẫn nóng nảy như , hai câu liền nổi giận…

Tươi mới sống , điều đó đã mê hoặc tôi.

Đêm đó, tôi ngồi cạnh ấy, nhớ lại tất cả những hồi ức liên quan đến ấy.

Tôi nhớ, toàn bộ đều nhớ.

Trước tiên tôi lên kế hoạch, Lê Yên đề cập đến quy tắc thực chất như một canh bạc, tiền cược đó chính là mạng sống.

xuyên sách xuyên vào bất kỳ thế giới nào, có thể lấy mọi thứ từ nguyên chủ, hưởng thụ những lợi ích phúc lợi cũng đều có những ràng buộc chí mạng.

Đó chính là… người.

Ở cạnh lâu dài, tôi đã hiểu rõ tính cách của xuyên sách, cố ý dùng lời để chọc giận ta, buộc ta phải ra tay.

Khi ta đâm lưỡi dao vào cơ thể tôi, máu rất nhanh chảy xuống một thân quần áo…

Cô ta hoàn toàn chấn kinh sợ hãi: “Xem, người rồi!”.

“Tôi không có, tôi không có!”.

Cô ta hiểu mục đích của tôi, là muốn đem ta tiễn đi, nên dùng hết sức lực cố gắng vùng vẫy.

Làm sao tôi có thể để ta như nguyện ? Dùng lực thật lớn, nắm lấy tay ta khiến con dao đâm sâu vào hơn nữa.

“Lâm Ký Bạch, điên rồi! Từ Nhược Mai chỉ là một nữ phụ bia đỡ đạn, ta mà liệu mạng có đáng hay không?”.

“Mỗi lần giả vờ thích , tôi đều tự ghê tởm chính mình. Chút đau này thì có tính là gì?”.

“Tôi ai, thì người đó chính là nữ chính!”.

“Cô đột nhập trái phép, hủy hoại cuộc sống ban đầu của tôi, tổn thương người tôi thương nhất, tôi cho dù có liều mạnh mình cũng muốn đuổi tên trộm là , thứ chim ác chiếm tổ!”.

xuyên sách không muốn rời khỏi thế giới này, muốn lợi dụng sức mạnh của thời gian và không gian để đánh tôi một đòn thật mạnh.

Cuối cùng ta cũng biến mất, Lê Yên thật sự đã giải cứu, tôi cũng giải phóng khỏi sự kiểm soát.

Tuy nhiên tôi bởi vì bị thương quá nặng nên phải nằm viện một thời gian dài.

Thời gian hồi phục vẫn chưa chắc chắn.

Tôi nghe Nhược Mai sẽ nhận vào một trường đại học ở nước ngoài, rất nhanh sẽ có một cuộc sống mới.

Sau nhiều lần đắn đo do dự, tôi vẫn là muốn gặp ấy.

Tôi gắng hết sức lực, cởi ra áo bệnh nhân và bước vào phòng bệnh của Nhược Mai với những bông hoa hồng tươi tắn.

“Nhược Mai, có khả năng cần phải đi xa nhà một chuyến dài.”

“Tạm biệt.”

Trong lòng tôi rõ ràng, khi ấy lời tạm biệt, ý của ấy là sẽ không bao giờ gặp lại nữa.

(HẾT)

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...