Giọt Lệ Của Kiều [...] – Chương 3

Một lúc lâu, hắn ta vẫn nhạt.

“Kiều Kiều, có ai cho ngươi biết rằng ngươi rất dễ bị lừa không.”

Ta nghe như sét đánh ngang tai, thì ra hắn lại lừa ta.

Hắn gõ lan can nữ bên cạnh, ta mới nhận ra đồ ta đang mặc không khác gì đồ của họ, chỉ khác màu.

Lần này ta đã hiểu thấu ánh mắt chế giễu của hắn.

Mặt ta ngờ ra trắng bệch.

Sự tôn nghiêm cuối cùng của bản thân đã bị dập tắt trong tiếng nhạo.

Ta không chịu nổi liền quay đầu chạy ra.

Ta mơ hồ bước đi trên phố, không biết còn cách nào cứu vãn.

Ta biết mình đã xuất thân thấp hèn lại còn ngu ngốc.

Nhưng nếu Triệu Vọng Tích không muốn thì không muốn, sao lại giẫm đạp lên ta, ta đã sai gì chứ?

**7**

Bỗng trời mưa đột ngột, ta co ro đứng một góc trú mưa.

Tuyệt vọng gục đầu vào gối khóc, một lúc mới nhận ra mưa không còn rơi trên người.

Ta mơ hồ ngẩng lên thấy một chiếc ô che trên đầu.

Là người đã đưa ta về kinh thành hôm đó.

Chàng ấy vẫn mặc đồ đen, đôi mắt sâu lắng như muốn hút ta vào.

Ta lau nước mắt, vẻ mặt hơi ngượng ngùng, lần nào ta gặp chàng cũng với vẻ thảm .

Trong tiếng mưa mờ mịt, giọng chàng vang lên.

“Ta có thể giúp .”

Một tia chớp xé toạc bầu trời, chiếu sáng lên khuôn mặt chàng.

“Ta sẽ chỉ cho hai con đường.”

Ta ngơ ngác chàng.

“Một, ta sẽ để Triệu Vọng Tích lấy .”

“Hai, vào cung nữ quan.”

Ta không nghĩ, lập tức .

“Ta chọn thứ hai.”

Chàng ta ngẩn ra, rồi .

“Ta tưởng sẽ chọn gả cho Triệu Vọng Tích, không thích hắn ta sao? Nếu nữ quan năm năm không ra cung, cũng không lấy chồng, ta chỉ cho cơ hội chỉ có một lần, không nghĩ thật kỹ à?”

Từng thích, chàng trai phóng khoáng cưỡi ngựa ai mà không thích cảm đó đã phai mờ.

Trước đây, Triệu Vọng Tích là cọng rơm cứu mạng duy nhất của ta.

Nhưng nếu có con đường khác, ai lại muốn bản thân mình thấp hèn để cho người ta giễu cợt chứ.

“Ta muốn nữ quan.”

Ta vui mừng rồi lại buồn, ta sao có thể tin người mới chỉ gặp hai lần, người ấy không lừa ta chứ.

“Ngài muốn gì? Ta… ta không có gì để cho.”

Giọng ta nhỏ dần trong mưa.

Chàng ấy lại , ta không biết người vì điều gì, tiếng trầm ấm dễ nghe.

“Như con thỏ ngốc.”

Áo khoác lại phủ lên ta.

“Ta rảnh rỗi chỉ muốn điều tốt.”

Ta mơ hồ gật đầu, không ngờ trong kinh thành này lại có người tốt thế.

**8**

Chàng ấy đưa ta về gặp cha và kế mẫu, không biết họ đã gì, họ không còn phiền ta nữa, không còn nhắc đến việc hôn sự.

Người còn tặng rất nhiều sách để ta ôn thi.

Trong cung thiếu nữ quan sao chép, ứng tuyển là tiểu thư nhà quan đọc nhiều sách. Người ấy cho ta cơ hội, có đậu hay không là do ta.

Đây là cơ hội duy nhất, ta phải nắm chặt.

Ta ngày đêm học, thức khuya dậy sớm.

Mẫu thân ta mà xót xa, ta chỉ .

Ta không có gì dựa vào thì chỉ có thể cố gắng học mong kiến thức đủ để chọn.

Người ấy lại đến, lần này mang cho ta hai thầy dạy.

Ta vui mừng, chợt nhớ ra mình chưa biết tên chàng.

Chàng vuốt hoa lan tôi nuôi, nhẹ.

“Hoạ Tụng An.”

Ta gật đầu gọi.

“Hoạ đại nhân.”

Chàng ấy giống văn nhân ôn hoà.

Ta lật số tiền ta với mẫu thân đã tích góp, chật vật không biết mua gì để cảm tạ.

Bây giờ không trả nổi có chút lòng thành cũng còn hơn không.

Ta mua chuỗi hạt đàn hương chạm khắc tinh tế vừa đủ khả năng chi trả.

Người nhận hộp quà không gì, cũng không chê quà đơn giản, ta thở phào nhẹ nhõm.

Ban ngày ta học với thầy, tối tự ôn lại, sớm quên Triệu Vọng Tích, lần gặp lại ở ngoại ô.

**9**

Trước kỳ thi, Hoạ Tụng An ta ép mình quá nên đã đưa ta đi thư giãn.

Chàng ấy đưa ta đến sơn trang ngoại ô.

Trong sân đầy mùi hoa quế, còn có vài chậu cúc sớm nở, dòng suối róc rách, thật là một nơi tốt.

Tâm trạng căng thẳng của ta dường như dịu lại.

Chàng mang rất nhiều bánh ngọt ngon cho ta.

Ta nhấm nháp bánh hình con thỏ, lén chàng.

Sơn trang lớn thế này chắc người cũng không thiếu thốn, tại sao lại giúp ta?

Chàng ấy đặt tách trà xuống.

“Nghĩ gì ?”

Ta nghĩ một lúc, không có gì phải giấu.

“Đang nghĩ người có tiền.”

Chàng , rót trà.

“Vậy nàng nhầm rồi, ta chỉ đủ ăn. Sơn trang này là của đồng nghiệp, ta mượn.”

Ta thở phào, mấy lần gặp chàng đều mặc đồ đen không có gì quý giá, chắc là quan văn thanh bạch, có chút địa vị không có tiền.

Vậy thì tốt rồi, nếu ta sau này nữ quan, dâng hết tiền người sẽ vui.

Ta cũng vui, lại thấy chàng tiến lại gần, mùi đàn hương bao phủ ta.

Nhìn khuôn mặt người, tim ta đập nhanh.

Cuối cùng chàng lấy khăn lau miệng cho ta.

Hoạ Tụng An có việc rời đi, ta ngồi xe về.

Suốt đường về ta mơ hồ không biết sao chỉ cảm thấy mùi đàn hương trong xe ta bối rối.

Đi qua chỗ chàng đã cứu ta lần đầu, ta xuống xe.

Gặp Triệu Vọng Tích.

**10**

Triệu Vọng Tích đang cưỡi trên lưng ngựa với yên màu trắng, mặc trên người áo đỏ , vẫn giữ nguyên dáng vẻ năm xưa, trẻ trung và mạnh mẽ.

Ta cúi đầu sang một bên né tránh.

Nhưng hắn lại bước xuống ngựa và đi đến trước mặt ta.

“Kiều Kiều, lâu rồi không gặp.”

Ta không muốn , chỉ cúi chào cho lịch sự rồi im lặng.

Triệu Vọng Tích cài roi ngựa vào bên hông thắt lưng.

“Kiều Kiều vẫn còn giận sao? Đùa chút thôi.”

Hắn không hề để ý sự phản kháng của ta, nắm tay áo của ta.

“Kiều Kiều cố đợi ta ở đây sao?”

“Vừa lúc ta đi cưỡi ngựa, Kiều Kiều cùng đi nhé?”

Ta gạt tay hắn ra khỏi áo, cố giữ lễ hết mực.

“Tam công tử, lần trước ta đã rõ với người hầu của ngài. Ta sẽ không quấn lấy ngài nữa, xin ngài buông tha cho ta.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...