Tiêu Dương hoàn toàn nổi giận. Khi công bố điểm số, mặt ta xụ xuống, bước đi "bịch bịch", bùn bắn tứ tung.
"Anh không sao chứ? Anh không sao chứ?" Hạ Tương theo sau hỏi.
"Có thể có chuyện gì chứ? Chỉ là Hạ phải đi theo tôi chịu khổ thôi."
Tiêu Dương vừa lên bờ, liền cởi áo ném xuống đất, lướt qua Hạ Tương đang lo lắng cho ta, một tay kéo quần lên và hô to về phía đạo diễn Diêu: "Đạo diễn, không chuẩn bị nước nóng để tắm sao?"
[Anh ta cởi áo cho ai xem , xương sườn trong bát của tôi còn đẹp hơn của ta.]
[Đừng bao giờ người có tâm trạng không ổn định, tôi ánh mắt của ta thấy đáng sợ đến mức có thể dọa tôi tỉnh giấc lúc nửa đêm.]
[Tiêu Dương đúng là hết cứu, không biết năng lực nghiệp vụ ra sao, nhân phẩm thì không ổn, Hạ Tương mau chia tay đi, còn cứu được đó.]
[Cứu cái rắm, chỉ toàn là lời suông, có thành hay không còn tùy vào số phận.]
9
Khi tắm, tôi quên không tháo kính áp tròng ra, nước vào mắt trôi mất một chiếc.
Lục - cận thị nặng - không có kính dự phòng - liền tháo luôn bên còn lại - mù tịt - Sanh đối mặt với bữa tối dưới ánh nến đổi bằng điểm thưởng một cách khó khăn.
"Sanh Sanh, em muốn ăn gì? Anh gắp cho em."
"Không sao, tôi tự ."
Chẳng may lại gắp trúng một miếng gừng, cay quá.
"Em sao ? Sanh Sanh."
"Không sao đâu, chỉ là cắn vào lưỡi thôi." Tôi để lộ ra tám chiếc răng đều tăm tắp, xấu hổ đến mức ngón chân cuộn tròn lại.
Tống Diễn cắt cho tôi một miếng bánh nhỏ, khi đưa cho tôi, tôi không ý mà đụng phải ngón tay của ấy:
"Sanh Sanh, trên mặt có gì à?"
Có gì thì tôi cũng chẳng thấy .
"Không có." Sợ không chân thành lắm, nên tôi bổ sung thêm: "Chỉ là thấy hôm nay đẹp trai quá thôi, sao ?"
"Không có gì." Tống Diễn ho nhẹ một tiếng: "Thấy mắt em sáng quá."
Dù không rõ tôi có thể cảm nhận ánh mắt chân thành và mãnh liệt của Tống Diễn, đặt ở trên người tôi rất lâu, khiến mặt tôi đỏ bừng lên.
[Cười chết mất, kẻ tung người hứng khen nhau, bộ hai người hết chuyện để rồi à? Không có gì để mà mặt đỏ như mông khỉ thế kia, nếu có gì muốn thì chẳng phải sẽ bùng cháy luôn sao, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, hì hì hì…]
[Bình luận lầu trên ơi, tôi nghi ngờ đang ship cp.]
[Trời ạ, ngọt chết tôi rồi, Tống Diễn kiểu: Thích quá, ̀m sao đây? Nhưng Sanh Sanh dễ thương quá, mình sợ sẽ em ấy hoảng sợ, phải sao đây? Mình đúng là nhát gan!]
[Lục Sanh kiểu: Aaa, người đàn ông đối diện này có phải kiểu đương trong sáng không? Hình như ấy thích mình, rốt cuộc là quen từ khi nào? Sao lại thích mình? Hỏi ra thì có thẳng thắn quá không? Ngại quá.]
[Đoán mò rằng bé Sanh không đeo kính.]
[Yêu cái sự tương phản đáng này quá đi mất, ở trước mặt người ngoài thì lạnh lùng xa cách, còn trước mặt vợ: uuu, mắt vợ sáng quá, vợ cứ mình, mình phải sao đây? Ngại quá (*^ω^*)]
[Lần đầu tiên dùng cụm từ "đắm đuối" để miêu tả Tống Diễn.]
[Hahaha, Lục Sanh, người cận thị chó cũng tràn đầy cảm.]
[Chỉ có người cận mới biết cận nặng mà không nheo mắt đỉnh đến mức nào.]
Lúc này, điện thoại trên bàn reo lên, tôi cầm lên.
"Sanh Sanh, đó là điện thoại của ." Tống Diễn hơi hoảng hốt.
"À, xin lỗi nhé." Tôi vội vàng đưa điện thoại cho ấy, miệng lại không kiểm soát , : "Tống Diễn, sao màn hình khóa điện thoại của giống hệt của tôi ?"
"À, thật hả?"
Tống Diễn ngụy biện.
[Trời ạ, giống thật kìa, đây là bức ảnh chụp bé Sanh cầm ô từ phía sau, fan lâu năm đều biết ấy từng đăng bức ảnh này lên Weibo mấy năm trước.]
[Tống Diễn, thằng nhóc này, đã lưu ảnh từ sớm như à?]
[Tống Diễn, có hay không không biết sao?]
"Đúng, chính là bức ảnh mà em đăng trên Weibo."
Tôi không ngờ Tống Diễn lại thừa nhận một cách thoải mái như .
"Ha ha ha, hơi ngại một chút..." Tôi ho khan hai tiếng: "Anh có mắt thật đấy, không phải, ..."
Dùng ảnh của tôi hình nền, thật sự ̀m người khác nghi ngờ.
"Sanh Sanh, em còn nhớ bức ảnh này là từ đâu có không?"
"Cái này thì, à, chụp nhiều ảnh quá rồi, nên tôi cũng không nhớ rõ nữa."
"Không nhớ à?" Giọng của Tống Diễn có chút thất vọng: "Vậy sao em lại dùng nó hình nền?"
"Còn có lý do gì khác à? Chỉ là thấy chụp đẹp thôi."
"Em thật sự nghĩ à?" Dù không rõ, tôi có thể nghe ra sự phấn khích trong giọng của ấy.
"Anh..."
Tôi chần chừ một lúc, như thể là nghe chuyện thú vị.
Hỏi hay không hỏi đây?
"Vậy em có nhìn ra có gì khác với màn hình khóa của không?"
[Khoan đã, hình như hình này không phải từ Weibo của bé Sanh đâu, góc phải bên dưới còn lộ ra cái đầu dễ thương của Tống Diễn! Còn cả tác chữ V nữa!]
[Trời đất ơi, có khi nào bức ảnh này là do Tống Diễn chụp không?]
[Nói thật, có khi nào là do bé Sanh chưa rõ không?]
"À, khác biệt sao?"
Không lẽ còn có thể ghép đầu của mình vào à?
"Quả nhiên, em chẳng biết gì cả." Tống Diễn giả vờ uất ức: "Đã thích bức ảnh này như , sao lại quên nguồn gốc của nó?"
"Khác biệt rõ ràng như mà em cũng không nhận ra."
"Em xem, có phải em cố không, năm đó cũng cố phớt lờ đúng không?"
"Quả nhiên, người đẹp chỉ ý đến vẻ đẹp của mình, còn nhiếp ảnh gia ưu tú thì không xứng đáng nhớ đến."
"Còn nói đã thầm ba năm. Thế mà lúc đó đứng trước mặt em mà em chẳng thèm để ý."
"Anh đã biểu hiện rõ ràng như thế rồi mà em vẫn không thấy tò mò sao?"
Tống Diễn không từ bỏ: "Em thực sự không tò mò sao?"
Tôi thật sự rất tò mò, đừng dùng giọng điệu đó không?
Như thể tôi là một tệ bạc .
Phòng livestream đã nổ tung:
[Aaa, không phải chứ, sao lại đáng thế này? Người lớn cả rồi mà sao còn chơi trò trong sáng? Tay, môi, chân đều lên đi chứ! Điên rồi, điên hết rồi!]
[Cứu tôi với, thật sự buồn cười quá, sao lại đáng thương thế này? Mau qua đây, chị thương nè.]
[Ôi trời, cú tấn công trực diện này mạnh quá.]
[Tống Diễn đã hoàn toàn đắm chìm trong rồi. Còn bé Sanh thì vẫn mơ mơ màng màng, trong khi Tống Diễn đã đến mức sống không bằng chết, diễn đủ mọi vai diễn.]
[Tôi tò mò quá, nói nhanh đi.]
"Nhiếp ảnh gia ưu tú?" Tôi bắt đúng từ khóa: "Chẳng lẽ bức ảnh này là do chụp?"
"Anh chụp trộm tôi à?"
"Không có!" Tống Diễn nuốt lời muốn vào trong: "Xin lỗi, không nhịn ."
Tôi suýt nữa phun cả ngụm nước ra.
Thật sự không đỡ nổi.
[Tống Diễn có lỗi gì chứ? Anh ấy chỉ là quá phấn khích khi thấy vợ mình thôi mà.]
[Ai thấy không, lời xin lỗi ra rất trôi chảy, không nhịn lại càng trôi chảy hơn.]
Điện thoại của Tống Diễn lại sáng lên, tôi lao đến nhanh như chớp:
"Để tôi xem, rốt cuộc có gì khác biệt?"
Tống Diễn vội vàng che mắt tôi lại: "Em đừng xem, đừng xấu hổ nữa."
"Không , tôi phải xem, miệng thì hay lắm, hành lại rụt rè, vừa nãy còn tôi không nhớ gì hết, bây giờ lại sợ xấu hổ, thật ̀, lại là chiêu trò gì nữa đây? Cứ bộc lộ ra hết đi, Tống Diễn có phải đàn ông không? Anh..."
Nghe đến câu cuối, Tống Diễn khẽ nắm lấy cổ tay tôi, khóa ra sau lưng: "Sanh Sanh, em bình tĩnh chút."
Giọng trầm ấm, ánh mắt như xoáy vào lòng người, ánh mắt tôi nhìn từ đôi mắt xuống xương quai xanh, rồi xấu hổ nuốt một ngụm nước bọt.
"Không phải ảo tưởng đâu, mà tối nay cứ cảm thấy em rất quyến rũ."
[Quyến rũ đến mức Tống Diễn ngứa ngáy trong lòng~]
"Cũng có thể ̀ do người cận thị chó cũng thấy cảm, do tôi không đeo kính thôi."
"Em..." Tống Diễn đột nhiên phản ứng lại: "Vậy vừa rồi là em thật sự không rõ, chứ không phải cố ."
Tống Diễn thả tay tôi ra, mím môi, rồi cúi đầu ăn tiếp.
Tôi chọc chọc vào cánh tay ấy: "Anh lén chụp khi nào đấy? Nói xem nào."
"Không đâu, xấu hổ lắm, để bình tĩnh lại đã."
10
Phải rằng, ̣ng đồng mạng rất giỏi tìm kiếm thông tin.
Một fan nào đó đã tìm lại bức tường tỏ thời cấp ba của chúng tôi.
syan: [Bức tường, lén chụp này, cảm thấy rất dễ thương, có thể giúp tôi tìm ấy không?]
syan: [Bức tường, phiền rồi, tôi chụp mấy tấm ảnh của này, cảm thấy vibe rất tốt, có thể giúp tôi tìm ấy không? Nếu thấy phiền tôi sẽ xóa ngay.]
syan: [Bức tường, có tin vào sét đánh không?]
syan: [Bức tường, ಥ_ಥ(。•́︿•̀。)]
…
Tất cả ảnh đính kèm đều là ảnh tôi che ô dưới mưa.
Một fan chuyên về kỹ thuật còn nhận ra Tống Diễn đã đặc biệt photoshop xóa đầu mình ở góc ảnh.
"Không phải sợ lén chụp ảnh chung với em sẽ ̀m em thấy không lịch sự à, nên mới nghĩ là chờ quen thân rồi mới cho em xem, ai ngờ em chẳng thèm để ý đến ."
Bình luận dưới bức tường tỏ toàn là những câu như "Hahaha, hôm nay cậu vẫn chưa tìm thấy à?".
Điều kỳ lạ hơn chính là, trong đó có một bình luận của tôi: [Lấy hình, chít chít.]
Bạn thấy sao?