"Trong đoàn phim, ta cứ giả bộ yếu đuối trước mặt Tiêu Dương, hai người họ đúng là xứng đôi vừa lứa."
"Ha ha, khà khà khà, khụ khụ khụ..."
“Hic hic hic, thầy Rau Thơm và thầy Dưỡng Khí mãi mãi hạnh phúc bên nhau." Tôi chắp tay: "Tôi sẽ luôn ủng hộ họ."
Ở bình luận thì mỗi người một ý:
[Ai hiểu đây, hình tượng tiểu sư muội bị tan tành.]
[Nhưng ấy thật sự rất hài hước, không ngờ Lục Sanh lại là người như .]
[Tôi là người qua đường, phim vừa kết thúc đã lao xuống chê bai, tự hủy hoại sự nghiệp. Tạm biệt, không thể fan nữa.]
[ Bạn lầu trên ơi, thầy Rau Thơm nên đổi biệt danh đi! Danh tiếng của nhà không phải do Lục Sanh xấu mà ra đâu. Các xem khán giả chúng tôi là kẻ ngốc à? Tư bản cắt cảnh của bé Sanh nhà chúng tôi, fan Bách Gia tất nhiên phải đứng lên chứ!]
"Nói hay lắm! Các vị khán giả, phim là do các xem, VIP là do các đóng tiền, các mới là khách hàng! Tài khoản marketing của các hay thì hay, dở thì dở!"
“Kiên định chút đi nào, hu hu hu hu! Các hãy giúp giới giải trí đi, đó là cả một bầu trời luôn đấy! Điểm chiến đấu của fan chúng tôi quá yếu, cần các bảo vệ.”
Tôi tiếp tục linh tinh:
"Cái gì? Bạn muốn tôi là chị dâu câm? Sao? Tôi thêm một câu thì không còn đẹp nữa sao?"
“Cần thì thôi!"
"Tôi vừa đi ăn tối với đạo diễn Cố, trời ôi, Tống Diễn thực sự đẹp trai quá, ngực rộng, chân dài, mông cong, tôi chỉ muốn cắn cắn cắn…”
“Nếu như bây giờ vẫn còn là cấp ba thì tôi chắc chắn sẽ thầm ấy suốt ba năm.”
Bình luận bắt đầu tràn ngập dấu chấm hỏi.
Tôi đột nhiên cảm thấy hơi im lặng.
Ồ, tiếng nước trong phòng tắm vừa dừng lại.
Nhà tôi có người?
Tôi đứng lên, bị một đôi tay mạnh mẽ đè xuống ghế.
Máy ảnh điện thoại lệch sang một bên:
"Lục Sanh, cấp ba và đại học, tôi cùng lớp với em tận bảy năm đó, em thầm tôi chỗ nào ?”
Tống Diễn quấn khăn tắm bước ra, ánh mắt rất oán hận:
"Nói chuyện với em, em cứ líu lo chuyện với người khác, giờ lại bảo muốn thầm tôi."
"Hừ, tôi là con chó mà em muốn gọi là đến, muốn đuổi là đi sao?"
Tôi khựng lại một lúc, rượu cũng tỉnh đi chút.
Tôi thật sự học chung đại học cùng Tống Diễn, hầu như không gặp nhau, cũng chưa chuyện mấy lần, còn cấp ba, tôi càng không có ấn tượng.
"Tôi... Tôi..."
"Sao, không à? Không đúng không, không phản bác đúng chứ?"
"Sao em không chuyện? Em chuyện với người khác nhiều thế, vừa rồi tự lẩm bẩm cũng nhiều thế, sao không gì với tôi?"
"Em muốn tôi bám lấy em như chó đúng không? Ha ha, sao có thể chứ?"
……
"Không phải, em đang ngầm thừa nhận à? Lục Sanh, lương tâm của em đang để ở đâu?"
"Tống... Tống Diễn" Tôi lắp bắp: "Sao lại không mặc đồ?"
Mẹ nó tôi đang mở livestream, mau buông tôi ra trước đã.
Nhưng phía dưới bình luận đã bay nhanh:
[Trời ơi, Tống Diễn! Hai người này là sao đây?]
[Cơ bụng, he he, sảng khoái sảng khoái.]
[Đang định khuyên tôi đi xem chị dâu này, Tống Diễn, nhanh tay thật đó.]
[Đừng có ở đây hóng ké fame của nhà tôi, biến đi!]
[Lầu trên, vừa phải thôi nha, chị dâu tôi đang chém gió đấy, tôi còn chưa gì thì thôi? ]
[Trời ơi, tôi thấy xấu hổ thay cho Tống Diễn, ấy không biết đang livestream sao?]
Tống Diễn biểu cảm của tôi, dần dần nhận ra có điều gì đó sai sai, ấy về phía điện thoại sau lưng tôi, do dự hỏi: "Em... Đang livestream à?”
3
Nửa đêm, Weibo bất ngờ bùng nổ với vài hot search:
#Bà Chúa Lắm Lời Và Người Chồng Nhỏ Của Cô Ấy#
#Tống Diễn Thật Là Kẻ Si Tình#
#Diễn Xuất Của Lục Sanh Thật Tuyệt, Miệng Cũng Thế#
#Vợ Nhà Ai Mà Lắm Mồm Vậy#
#Fan Yêu Đương Của Ảnh Đế Vậy Mà Lại Thở Phào Nhẹ Nhõm#
#Câu Chuyện Của Người Họ Tương Với Người Họ Tiêu Đúng Là Một Trò Cười#
Khi tôi vừa chuyện xong, quản lý Lâm đã nổi giận:
“Lục Sanh, em đang cái gì ? Muốn nổi tiếng cũng không phải theo cách này đâu! Tống Diễn là ngôi sao lớn cỡ nào chứ? Em à, đừng có dại mà nhảy vào! Tôi cũng sợ rồi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ? Tôi phải viết thông báo thế nào đây?”
“Chỉ là hôm qua sau bữa tối, em uống say, Tống Diễn đưa em về nhà. Lúc đó em nôn lên người ấy, nên ấy mới mượn phòng tắm nhà em để tắm, không gì khác.”
"Em còn muốn gì khác? Những chuyện không nên thì đừng có nhé."
......
Tôi cứ nghĩ mình sẽ bị chửi chết.
Bạn thấy sao?