Gió Xuân Đợi Ta – Chương 7

“Oa, Chu Chiển cậu ta…”Trình Giai Giai kêu lên một tiếng, chỉ ra ngoài cửa.Tôi theo bản năng ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm phải Chu Chiển đang lấm lem bùn đất.Trong ấn tượng của mọi người, Chu Chiển luôn là một học bá sạch sẽ, lạnh lùng, thậm chí có chút ưa sạch sẽ, ngay cả giày cũng phải không dính một hạt bụi.Nhưng bây giờ, tay áo cậu ta bị rách một mảng lớn, quần dài dính đầy bùn đất, trên mặt cũng bị mảnh thủy tinh cứa thành những vết thương lớn nhỏ.Hóa ra cậu ta không phải cố ý đến muộn, mà là gặp tai nạn giao thông trên đường, phải chạy bộ ba cây số mới đến đây.“Xin lỗi Dương Dương, bây giờ chúng ta bắt đầu chưa?”Chu Chiển lo lắng lấy đề Toán ra, vết thương trên tay cậu ta vẫn đang chảy máu, cậu ta run rẩy giấu ra sau lưng, sợ bị tôi ghét bỏ.Lúc này, Trình Mục Dã thản nhiên lên tiếng:“Bài này sai rồi, đáp án là 3. Bài đơn giản như mà cũng không biết à?”Chu Chiển sững sờ, khóe mắt đỏ hoe, trừng mắt Trình Mục Dã: “Anh là ai? Học trường nào? Xếp hạng bao nhiêu?”Trình Mục Dã thậm chí không thèm liếc cậu ta, cầm cà phê lên uống một ngụm, hỏi chúng tôi có muốn ấy tiện đường đưa về nhà không.Tôi ngượng ngùng nhắc nhở ấy, đó là ly cà phê tôi gọi.“? Ồ, đúng là , ngay cả việc thêm mấy lần siro cũng giống hệt nhau, tôi cứ tưởng là của tôi.”“Mẹ tôi Americano nóng thêm bốn lần siro với một phần sữa giống như thuốc bắc hỏng . Xem ra khẩu vị của hai người khá giống nhau đấy, hahaha.”Trình Giai Giai tinh nghịch trêu chọc tôi, rồi lại bị tôi và Trình Mục Dã hợp sức “trừng trị”, trong tiếng , Chu Chiển đột nhiên một câu:“Tớ phát hiện ra tớ thích cậu, Tô Dương.”Không khí im lặng trong giây lát, rồi nhanh chóng bị tiếng châm chọc của Trình Mục Dã vỡ, tôi mỉm khoác tay Trình Giai Giai, hỏi Chu Chiển vừa gì.Chu Chiển mím chặt môi, không trả lời.“Ồ, cậu có việc thì đến bệnh viện, không có việc thì về nhà đi, bọn tớ đi trước đây.”Nói xong, tôi và Trình Giai Giai lên xe của Trình Mục Dã, không thèm Chu Chiển lấy một lần.12Bước sang tháng 5, ngày nào tôi cũng học đến 11, 12 giờ đêm mới về nhà.Tôi là con nhà đơn thân, mẹ tôi năm nay cử sang Hà Lan, về nhà muộn cỡ nào cũng không ai quản.Ngược lại, các trong lớp thay phiên nhau giục tôi về nhà, bảo tôi đi nhờ xe bố mẹ của họ.Trình Giai Giai dứt khoát bảo Trình Mục Dã đến đón tôi, ấy sợ Trình Mục Dã ngày đêm ở lì trong viện nghiên cứu việc đến chết, ra ngoài đón tôi một chuyến, có thể chứng minh ấy vẫn còn sống.Tôi đã từ chối nhiều lần, vẫn thấy xe của Trình Mục Dã đậu ở cổng trường.Lần nữa lấy hết can đảm tiến lên từ chối, qua cửa kính xe, tôi thấy người đàn ông đang mệt mỏi ngủ thiếp đi.Ngay cả khi tôi ngồi vào ghế phụ, ấy cũng không tỉnh dậy.“Cái đó… Thật ra không cần ngày nào cũng đến đón em đâu.”Trong xe yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng thở đều đều của Trình Mục Dã.Tôi thở dài, đang định mở cửa xuống xe thì người đàn ông đột nhiên khóa cửa xe lại.“Anh chỉ ngủ năm phút thôi, rồi đưa em về nhà.”Giọng trầm thấp của người đàn ông trong cơn mơ màng khiến tai tôi nóng bừng, nhịp tim đột nhiên đập nhanh.Tôi không dám đưa tay sang bên ấy để mở khóa cửa, nên ngoan ngoãn co người lại trên ghế ngẩn ngơ, không biết từ lúc nào cũng ngủ thiếp đi.Gió đêm mang theo hương hoa quế ngào ngạt thổi vào từ cửa sổ, giấc ngủ này thật sự yên bình lạ thường.Sáng hôm sau lúc 6 giờ, tiếng còi xe chói tai của xe công trình đánh thức cả hai chúng tôi.Ánh mắt chạm nhau, Trình Mục Dã sững người vài giây, xoa trán thở dài.“Chịu thua.”“Nhóc con, em gan thật đấy, ngủ trên xe của đàn ông mà cũng yên tâm ngủ à? Cả đêm luôn?”Tôi hơi đỏ mặt, ngồi thẳng dậy, nhỏ giọng :“Em rất tin tưởng vào nhân cách của . Hơn nữa, em không có hứng thú với .” 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...