05Con đường này, không phải là đường Chu Chiển về nhà.Vậy nên cậu ta đã đi theo tôi suốt dọc đường.Bất kể tôi có phạm lỗi hay không, bất kể người cậu ta thích đã phạm lỗi gì, cậu ta đều bênh vực người mình thích.Đây chính là kẻ tồi tệ mà tôi đã thầm mến ba năm.Cuối cùng tôi vẫn bị kỷ luật, lời giải thích bị coi là ngụy biện.Ai bảo tôi xếp hạng 51 toàn khối, còn Thẩm Vãn xếp thứ 7 chứ.Giáo viên luôn có xu hướng bênh vực học sinh giỏi.Giáo viên chủ nhiệm là giáo dạy toán hôm đó.Lẽ ra hình không công khai, ta lại thông báo trước cả lớp, để cả lớp lấy đó gương, còn tôi ra ngoài lớp đứng một tiết."Có mấy bé tôi khuyên nên biết điều một chút, đầu óc đã kém cỏi rồi còn học thêm mấy trò xấu xa, đừng lớp chọn của chúng ta mất mặt!"Thẩm Vãn mỉm lật một trang sách ôn tập, ánh mắt đầy vẻ đắc ý.Còn Chu Chiển, không dám tôi.Tôi bình tĩnh bước ra khỏi lớp, đứng ở hành lang, xé nát cuốn nhật ký ghi đầy những rung thầm kín từng trang một.Lần đầu gặp gỡ là vào kỳ nghỉ hè năm lớp 9, chàng trai cao gầy giảng bài vật lý cho tôi, giọng trong trẻo khiến trái tim tôi rung .Từ đó, mỗi trang nhật ký đều liên quan đến cậu ta.Cậu ta tên gì, thi bao nhiêu điểm, cậu ta đã ăn chiếc bánh kem nhỏ mà tôi lén tặng, cậu ta đã không từ chối tấm lòng của tôi.Mỗi trang đều đếm ngược xem còn bao nhiêu ngày nữa đến tuổi trưởng thành, lên kế hoạch tỏ với cậu ta.Cho đến giây phút này của năm lớp 12, mọi mong đợi và mến đều chấm dứt.Chu Chiển, không đáng để tôi lãng phí thêm một giọt mực nào nữa.Cô giáo tiếng Anh đi lấy trà sữa, thấy liền dừng lại, lấy con vịt nhỏ tặng kèm, rồi nhét cốc trà sữa vào tay tôi."Dương Dương à, bị đứng cũng đừng xé sách chứ. Có phải Tôn Ái Hà lại lải nhải rồi không? Cái miệng bà ấy đúng là xấu tính.""Em dựa vào thực lực mà thi vào lớp chọn, trường đưa ra điểm chuẩn đến em, bà ấy chê bai cũng vô ích. Hơn nữa, thấy mỗi lần em cũng đúng bài toán mà, em không nhanh nhạy bằng bọn họ, em cẩn thận, tỉ mỉ hơn, em không hề kém cỏi!""Cuộc sống là của mình, đừng vây quanh một người đàn ông, cũng đừng để ý đến những người xa lạ. Cố gắng lên nhé, kỳ thi thử lần 1 sắp đến rồi."Tôi mỉm thoải mái, uống cạn cốc trà sữa, đứng ngoài cửa tiếp tục nghe giảng bài toán.Tan học về chỗ ngồi vứt rác, Chu Chiển mà chủ quay lại, đưa tay về phía tôi:"Bài tập đưa tớ.""Trọng tâm bài học hôm trước cậu đã nắm chưa?"Nói rồi, cậu ta thuận tay cầm túi rác của tôi, bỏ vào thùng rác nhỏ của mình."Ngồi xuống đi, tớ giảng cho cậu nghe."Tôi đứng từ trên cao xuống cậu ta, lạnh lùng hai chữ: "Cần cậu?"Chu Chiển đột nhiên sững người.Khuôn mặt đầy vẻ muốn lại thôi, cậu ta hạ giọng với tôi: "Tối qua tớ..."Tôi "bịch" một tiếng ném quyển sách 53 lên bàn, xoay người bỏ đi.Buổi trưa, chủ nhiệm đột nhiên chuyển chỗ ngồi của tôi xuống góc cuối lớp.Bạn học ngồi cùng bàn mới của tôi vui vẻ phát hiện, trên bàn có một hộp sô lớn, cùng với một bộ đề toán đầy những chỗ đánh dấu trọng điểm, hóa ra là do Chu Chiển lén chuẩn bị.Cậu ấy ôm vai Chu Chiển cảm ơn người em tốt.Ánh mắt Chu Chiển tối sầm lại, nắm c.h.ặ.t t.a.y không gì.Cả buổi chiều, cậu ta vô số lần vô quay đầu lại về phía góc lớp.Còn tôi, một ánh mắt thừa thãi cũng không dành cho cậu ta.06Sau khi đổi chỗ, Chu Chiển luôn cố tạo ra những cuộc gặp gỡ cờ.Cố buộc dây giày ở cửa, chờ tôi cùng xuống lầu chạy thể dục.Cố giảng bài cho cùng bàn tôi, tìm cớ bắt chuyện với tôi.Tôi không ăn tối, cậu ta liền mua cơm nắm cho cả lớp, trong phần của tôi còn thêm một chai trà sữa, giả vờ như là quà tặng kèm.Nhưng tôi, tất cả đều không thèm."Tớ không đói, cậu ăn đi.""Cho tớ à? Cảm ơn Dương Dương!"Trình Giai Giai, cùng bàn, cầm lấy cơm nắm và trà sữa của tôi, tít mắt.Cuộc trò chuyện lọt vào tai Chu Chiển, đầu bút của cậu ta khựng lại, cau mày tôi.
Bạn thấy sao?