Chu Chiển lặng lẽ kìm nén nụ chua xót.Năm đó cậu ta không cam tâm nên đã ôn thi lại một năm, cuối cùng cũng thi đậu vào Thủ đô và có liên lạc với tôi, cũng chỉ dừng lại ở mức gặp mặt chào hỏi, mượn sạc dự phòng những việc nhỏ nhặt như .Còn buổi họp lớp hôm nay, cậu ta không biết đã đợi ở bãi đậu xe bao lâu, cố sắp xếp một cuộc gặp gỡ cờ.Mọi người vẫn đang trò chuyện, cửa phòng bao đột nhiên bị đẩy ra, Tôn Ái Hà thấp bé mập mạp bước vào.Hỏi một vòng cũng không biết ai mời bà ta, bà ta lại chẳng khách sáo ngồi lên vị trí chủ trì, lần lượt hỏi thăm hình của mọi người.Đến lượt tôi, bà ta khẩy, trước tiên là chỉ trỏ quần áo của tôi:"Tôi là người rất tinh mắt, bề ngoài là có thể ra một số chuyện. Cổ áo khoét sâu như , váy lại cắt ngắn như , cũng không biết cố cho ai xem. Hồi đi học đã không an phận, lớn lên bước vào xã hội rồi, chắc có nhiều đại gia bao nuôi, con à, phải biết liêm sỉ chứ."Không khí trong nháy mắt trở nên yên tĩnh.Tôi bình tĩnh liếc mâm cơm đầy ắp, cuối cùng chọn một bát canh trứng, xoay người đến trước mặt Tôn Ái Hà.Sau đó, hất thẳng vào mặt bà ta -"Hồi đi học không biết phản kháng, bây giờ thì biết rồi. Có những cái miệng thúi nhất định phải bị bỏng một lần mới biết tiếng người."19Tôn Ái Hà hét lên như điên, cả lớp, không ai bước lên ngăn cản tôi.Lớp trưởng lặng lẽ đóng cửa phòng bao lại."Cô Tôn, năm đó những bài toán không cho giảng, sau đó đề thi đại học ra đến ba câu.""Mẹ tôi đã cùng các phụ huynh khác khiếu nại , nghe chỉ bị trừ một ít tiền thưởng.""Cô, lấy gì bồi thường cho chúng tôi đây?"Tôn Ái Hà sững người, run rẩy xách túi đứng dậy, vừa lăn vừa bò chạy ra khỏi phòng bao.Sau đó tôi mới biết, năm đó bà ta ghét tôi, là vì cháu trai bà ta thi xếp hạng 52 trong kỳ thi phân lớp, mà điểm chuẩn lớp chọn Lý lại rơi vào tôi.Vì , bà ta luôn cho rằng tôi đã cướp mất suất của cháu trai bà ta.Cuối cùng, bà ta ngày càng quá đáng, mở lớp dạy thêm cho cháu trai, đương nhiên cũng không còn tâm trí nào để dạy chúng tôi.Loại rác rưởi như , cuối cùng sau vài năm đã ra chuyện lớn, bị học sinh các khóa liên tiếp vạch trần, vào tù ăn cơm tù.Thẩm Vãn là người đến buổi họp lớp muộn nhất, vừa vào đã hỏi Tôn đâu.Tôn Ái Hà là giáo viên cưng chiều ta nhất hồi cấp 3, buổi họp lớp này cũng là do ta gửi lời mời.Mọi người vừa nghe đã không có sắc mặt tốt với ta.Điểm thi đại học của ta cũng bình thường, lại quay video thu hút rất nhiều người hâm mộ, vì đã cùng đám xấu của mình dấn thân vào con đường người nổi tiếng trên mạng.Tiếc là lăn lộn ba năm cũng chẳng khá hơn, bằng tốt nghiệp đại học cũng không lấy .Suốt buổi họp lớp, ta cứ ý đến Chu Chiển, liên tục tìm cơ hội kết với cậu ta, Chu Chiển chẳng thèm liếc ta một cái.Căn nhà của tôi ở Thành phố A đã bán từ lâu, tối đó tôi tạm thời ở khách sạn một đêm.Chu Chiển cứ nhất quyết lái xe theo tôi, đưa tôi vào thủ tục nhận phòng.Cậu ta mất rất nhiều thời gian để đậu xe, sau đó lại đưa cho tôi một hộp đựng trang sức một cách khó hiểu, rằng đó là quà sinh nhật của tôi.Tôi liếc qua loa, rồi ném vào thùng rác ở sảnh."Cảm ơn, cậu có thể đi chưa?"Chu Chiển cay đắng, từ từ lấy ra một cuốn nhật ký cũ kỹ từ trong lòng.Thật không ngờ đó lại là nhật ký của tôi hồi cấp 3.Từng trang bên trong đều đã bị tôi xé nát, lại cậu ta cẩn thận ghép lại, dán bằng băng dính.Tôi cau mày giật lấy, Chu Chiển lại như đang nâng niu báu vật, ôm chặt vào lòng."Năm năm rồi Dương Dương, vẫn luôn chờ đợi em, chờ đợi câu tỏ đó.""Mỗi trang nhật ký của em đều viết đầy dành cho , thật sự không còn hiệu lực nữa sao?"Tôi không giật cuốn nhật ký, tức giận tát cậu ta hai cái thật mạnh."Cậu có thôi đi không?"
Bạn thấy sao?