Gió Xuân Chẳng Bằng [...] – Chương 7

Xe ngựa không vào hẻm nhỏ, giày lụa chạm đất liền rụt lại.

Mặt đường lầy nhầy, nước đọng dầu mỡ, chẳng xứng với giày gấm áo trắng của hắn.

“Thiếu gia, phía trước chính là y quán nhà họ Lý.”

Sở Thiên Tường bung quạt che nửa mặt, nhíu mày: “U ám hôi hám.”

Hắn khó mà tin , mình thân thể quý giá, lại uống thuốc từ cái y quán bẩn thỉu thế này.

Phúc Đức sợ từ nay hắn không chịu uống thuốc, bèn nhỏ giọng giải thích:

“Thuốc của thiếu gia cần vị hiếm quý, chỉ có Lý đại phu mới hái đúng loại tốt nhất.”

Sở Thiên Tường rút ra hai đồng tiền ném cho Phúc Đức:

“Ngươi vào, gọi Tô Uyển Nhi ra.”

Phúc Đức vừa định đi, lại bị gọi lại:

“Đừng ta tự đến đón nàng, kẻo nàng vui quá mà nhảy cẫng lên, mất thể diện.”

Phúc Đức thấp thỏm thiếu gia nhà mình, muốn lại thôi, chần chừ nửa ngày vẫn phải vào y quán.

Chẳng bao lâu lại rụt rè đi ra, tay vẫn nắm hai đồng tiền y nguyên.

“Thiếu gia…”

Mắt hắn láo liên, rụt cổ không dám .

Quạt trong tay gập lại, Sở Thiên Tường nhảy khỏi xe ngựa, quyết định tự mình đón người.

Lý Văn Bác đang nghiền thuốc.

“Thiếu gia Sở đến mua thuốc sao?”

Sở Thiên Tường ngẩng cằm, chẳng thèm ai bằng ánh mắt chính diện:

“Gọi Tô Uyển Nhi ra, theo ta về phủ.”

Mưa phùn lất phất, ta che ô giấy dầu từ chợ quay về, từ xa đã thấy cỗ xe ngựa viền vàng dừng nơi đầu ngõ.

Lòng chợt , ta cố ý cao giọng gọi:

“Văn Bác ca ca, hôm nay cá đao tươi lắm, nấu canh hay hấp đều ngon cả.”

Lý Văn Bác nghe thấy tiếng, chạy từ y quán ra, khóe mắt đến hiện nếp nhăn:

“Uyển Nhi về rồi.”

Hắn đón lấy chiếc ô trong tay ta, đầu ngón tay nhẹ gạt giọt mưa trên tóc mai ta, tác tự nhiên mà dịu dàng.

Sở Thiên Tường đứng bên, ánh mắt dán chặt vào cây trâm cài đầu kiểu phụ nhân của ta, giọng gần như biến dạng:

“Ngươi… đã thành thân rồi?”

“Gả cho hắn?!” Sở công tử khó tin, câu cuối gần như gầm lên:

“Ai cho phép ngươi ?!”

Ta cúi người nhặt chiếc quạt xếp hắn đánh rơi, thản nhiên đáp:

“Chẳng phải Sở công tử đã bán ta cho người khác rồi sao? Nha hành và phủ nha đều có chứng thư, hiện tại ta là thê tử của Lý đại phu.”

Sở Thiên Tường vươn tay định kéo tay ta, Lý Văn Bác đã nhanh hơn một bước, ôm lấy eo ta.

“Sở công tử, đây là nội tử của tại hạ.”

Giọng điệu ôn hòa mà không thể kháng cự.

“Tô Uyển Nhi, theo ta về phủ ngay. Ta có thể tới nha môn hủy bỏ hôn ước của ngươi.”

Sở Thiên Tường trong ánh mắt đã lộ rõ bối rối và hối hận, song vẫn che giấu dưới vẻ kiêu ngạo:

“Ta sẽ bỏ qua chuyện ngươi đã gả đi, vẫn đón ngươi thiếu phu nhân Sở phủ.”

Phúc Đức bên cạnh gấp đến độ giậm chân:

“Thiếu phu nhân, theo thiếu gia về phủ đi!”

Từng có một thời, chỉ cần nghe hắn gọi ta một tiếng “thiếu phu nhân”, ta đã vui đến mất ngủ suốt đêm.

Khi ấy ta từng ngỡ, hắn rốt cuộc cũng coi ta là người nhà.

Nhưng giờ nghĩ lại, “thiếu phu nhân” chẳng qua chỉ là một danh xưng. Đối với hắn, mọi thứ chưa từng thay đổi.

Ta không gì, chỉ khẽ nghiêng mình dựa sát vào bên Lý Văn Bác.

Sắc mặt Sở Thiên Tường tối sầm, lạnh lùng nhạt:

“Lý Văn Bác, ngươi chẳng qua cũng là kẻ biết thời biết thế mà ra giá.”

Dứt lời, hắn lấy ra hai trăm lượng bạc:

“Hai trăm lượng, mua ngươi hẳn là đủ giá rồi. Mau theo ta!”

Lòng ta chợt chua xót.

Mười năm nơi Sở phủ, ta từ giờ Dần đến giờ Hợi bận rộn không ngừng nghỉ, suốt cả năm gom góp cũng không đủ vài đồng.

Vậy mà hắn lại tính toán ta theo hắn đã bao nhiêu lợi lộc.

Hai trăm lượng, e là ta đến mòn lưng mỏi gối cũng chưa chắc trả nổi.

Hắn chẳng từng ta là sâu mọt vô dụng sao?

Chẳng từng con nhà quê không đáng một đồng sao?

Ta sang Lý Văn Bác, tay vò lấy vạt áo vì lo lắng.

Hai trăm lượng ấy, e là cả đời hắn cũng khó tích .

Đủ để mua ruộng đất, sửa sang y quán, thậm chí cưới thêm mấy phòng thiếp.

Nếu hắn muốn bán ta trở lại, ta cũng không trách hắn.

Nhưng Lý Văn Bác, vốn luôn ôn hòa lễ độ, giờ mặt đỏ bừng, lớn tiếng quát:

“Uyển Nhi không phải món hàng, không mua không bán!”

Hắn sải bước tiến lên:

“Sở công tử, mời về. Hôm nay y quán không tiếp khách!”

Sở Thiên Tường bị đuổi đi, ta khẽ :

“Văn Bác ca, chàng thiệt rồi.”

Hắn đỏ vành tai, khẽ đáp:

“Nàng tốt như , ngàn vàng cũng chẳng đổi.”

Hôm sau, mưa tạnh lúc hoàng hôn.

Ánh chiều buông xuống khiến mặt sông lấp lánh ánh vàng.

Ta ôm bình dưa muối ra bờ sông rửa.

“Đi theo tên thầy lang nghèo ấy, ngươi sẽ khổ đấy.”

Giọng vang lên dưới bóng liễu.

“Ta cam tâm nguyện.”

Ta vẫn chuyên rửa bình, từng vốc nước kỳ cọ cho sạch bóng.

Sở Thiên Tường bước ra từ bóng cây liễu, quầng thâm dưới mắt rõ ràng:

“Vì sao chứ?”

Ta nghĩ một lát, rồi đáp:

“Có lẽ vì chàng ấy thích ăn dưa muối ta .”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...