Ta nhớ rõ Sở Thiên Tường khi ấy phe phẩy quạt ngọc, nhạo Lý Văn Bác:
“Ngươi xem hắn kìa, như thể vừa nhặt trân bảo. Một Tô Uyển Nhi thôi, đối với hắn đã là mộng tưởng cao xa suốt đời rồi.”
“Chỉ bằng hắn mà cũng muốn cưới nàng?”
“Thật đúng là vọng tưởng si cuồng.”
Sở Thiên Tường xưa nay thích kẻ khác lúng túng khốn đốn, thấy thế là ngu xuẩn buồn .
“Bản công tử chỉ muốn xem cái vẻ thèm mà không ăn của hắn trông ra sao, chắc chắn nực lắm.”
Toàn bộ là dáng vẻ công tử thế gia đem người ra trò tiêu khiển.
Phúc Đức có phần lo lắng:
“Thiếu gia không sợ nương Tô thật lòng, cứ thế mà rời đi sao?”
Sở Thiên Tường tiện tay ném cây trâm gỗ ra sau, Phúc Đức hốt hoảng vội đỡ lấy, sợ chủ nhân một chút tâm tư ấy bị đánh vỡ.
Hắn ngẩng đầu, khóe môi nhếch lên một nụ ngạo nghễ:
“Nàng ở Sở phủ, sống trong viện lớn rộng rãi, ăn mặc không lo, ngày ngày hưởng vinh hoa phú quý.”
Rồi dứt khoát : “Đi? Nàng không nỡ đâu!”
Phúc Đức mấp máy môi, song không dám cãi lời.
Sở Thiên Tường tưởng tượng cảnh ta nhận cây trâm, vui mừng đến độ không giấu nổi, tâm càng thêm khoan khoái:
“Cất kỹ vào, mang về đưa cho nàng, nàng nhất định sẽ mừng rỡ khôn xiết!”
Tiếng rao hàng ngoài bến thuyền vang lên, hốt hoảng đàn chim nước. Phúc Đức nhắc hắn nên hồi phủ.
Nhưng Sở Thiên Tường chẳng vội, phong cảnh dọc đường còn chưa ngắm đủ.
Bên này, Vương mụ cầm giấy bán thân, dẫn ta đi vòng vèo khắp ngõ hẻm Thanh Hà phường, miệng không ngớt lầm bầm:
“Con đường gì mà quanh co khúc khuỷu, nhà họ Lý ở chỗ nào chứ?”
“Để ta dẫn đường.”
Những năm qua ta hay đi bốc thuốc cho Sở Thiên Tường, sớm đã quen thuộc khắp y quán trong thành.
Y quán nhà họ Lý nhỏ hẹp, chỉ một gian phòng duy nhất, một vị đại phu trông coi.
Cửa vào hẹp đến mức chỉ đủ một người bước qua.
Lý Văn Bác đang cúi đầu băm thuốc, nghe thấy tĩnh liền ngẩng lên, chày thuốc rơi trúng chân, khiến hắn nhăn nhó đau đớn.
“Tô, Tô nương?”
Hắn lắp ba lắp bắp đứng dậy, tay áo vướng đổ nửa sọt dược thảo.
Ta treo chiếc áo tơi ở bên cửa, mỉm lễ phép:
“Lý đại phu, từ nay về sau phiền ngài rồi.”
Vương mụ mở khế thân của ta ra, Lý Văn Bác chết sững tại chỗ.
Vương mụ trêu chọc hắn hai đồng tiền mà cưới một nương xinh xắn, rồi nháy mắt đưa , nhét tờ giấy vào tay hắn, eo uốn lượn mà đi khuất.
Lý Văn Bác lúng túng rót trà, lại đổ cả sàng thuốc, dược liệu vương vãi khắp nơi, nhất thời không biết nên gì trước.
“Thật… thật ra, hôm ấy, Sở công tử e rằng chỉ là lời thôi…”
“Cô nương đừng nên để tâm.”
Trong lúc hắn luống cuống, ta đã cúi người, nhanh chóng nhặt hết dược thảo rơi vãi.
Ngẩng đầu, lại thấy hắn đang ngây ngốc ta.
Vị tiểu đại phu này, quả thực có phần ngốc nghếch.
Ta mím môi, nhớ lại lời Sở Thiên Tường từng :
“Nhà thêm một người là thêm một miệng ăn, gạo dầu muối tương dấm đều cần tiền.”
Sở phủ giàu có còn tính toán như thế, huống chi nhà họ Lý nghèo rớt mồng tơi.
Ta không dám trông mong Lý Văn Bác sẽ vui vẻ nhận ta ở lại.
Thấy vẻ lúng túng trên gương mặt hắn, ta nhẹ giọng :
“Có thể cho ta ở lại một đêm không? Phòng củi cũng .”
Hắn còn đang do dự, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng khóc, một phụ nhân ôm đứa trẻ nóng sốt tới cầu y.
Lý Văn Bác lập tức cuống cuồng, quay người vội đi chữa trị.
Cả ngày hôm ấy, ta ngồi dưới gốc hoè già trước y quán, hắn không hề bước ra ta lấy một lần.
Ta đoán, có lẽ hắn muốn thử lòng ta một phen.
Trước kia đến Sở phủ cũng , Sở Thiên Tường từng dặn dò bọn người hầu:
“Đừng đối xử tốt với nàng. Ta thấy nhiều kẻ trèo cao rồi, cứ tưởng mình là phượng hoàng thật.”
“Phải mài mòn tính , sau này mới dễ sai bảo.”
Ta lấy viên kẹo hoa quế từ ngực áo ra, cho vào miệng. Vị ngọt lan tỏa, khiến lòng cũng bớt buốt giá.
Khi Lý Văn Bác đóng cửa, trời đã tối đen.
Hắn xách đèn lồng bước ra, thấy ta vẫn còn ngồi đó thì kinh ngạc:
“Tô nương, sao vẫn chưa đi?”
Ta liếm vết ngọt còn nơi môi, mỉm với hắn:
“Ta là người bán mình, không thể bỏ trốn. Nếu bị bắt lại sẽ bị đánh chết.”
Hắn biến sắc, lắp bắp :
“Xin lỗi, ta không biết… ta chưa từng mua nô…”
Nhưng lời sau cùng hắn lại nghẹn lại, tựa hồ thấy rất không ổn.
Lý Văn Bác tránh người, mời ta vào nhà.
Y quán là kiểu nhà trước tiệm sau viện. Phía trước là tiệm thuốc, phía sau là chỗ nghỉ ngơi.
Nhà nhỏ đến đáng thương, đến cả phòng củi cũng không có.
Duy nhất chỉ có một gian phòng, phòng ngủ của hắn.
Ta ôm tay nải, đảo mắt quanh bếp.
Cũng tạm ổn, dọn sạch một chút là ngủ tạm .
Ta cẩn thận đặt tay nải vào góc, vừa ngồi xổm xuống thì hắn đột nhiên :
“Cô nương không thể ngủ ở đây!”
Lòng ta nhói một cái, một ngọn lửa bực tức dâng lên ngùn ngụt.
Ta – một tỳ nữ hai đồng tiền mua về, đến cả bếp cũng không ngủ?
Bạn thấy sao?