Từ nhỏ ta đã phúc dày mệnh tốt, số mệnh quá mức may mắn, phụ mẫu bèn đưa ta vào Sở phủ, gả đồng dưỡng tức cho công tử Sở Thiên Tường, để thay hắn trừ tai giải h,ọa.
Ngày đầu bước chân vào Sở phủ, bụng đói cồn cào, ta ngồi xổm bên bếp, vừa vồ vập ăn bánh bao bột mì trắng, vừa hớp từng ngụm trà ô mai, trong lòng mừng thầm vì có cuộc sống sung sướng như thế.
“Ngon lắm sao?” Một giọng chợt vang lên.
Ngẩng đầu , chỉ thấy một th ,iếu n ,iên da trắng như giấy tựa người vào khung cửa, mày mắt như tranh vẽ, khiến ta ngây người chằm chằm, chỉ biết gật đầu phụ họa, còn ngốc nghếch để lộ cả chiếc răng khểnh.
“Bánh bao này dùng thứ bột trắng tốt nhất mà , hai đồng tiền một cái đấy.” Sở công tử nhếch khóe môi, “Ngươi đúng là đầu thai tốt, chỉ dựa vào một bát tự mà có thể ăn chùa uống chực trong nhà ta, lại còn mang danh thiếu phu nhân, chẳng khác gì một con sâu mọt cả.”
Bánh bao nghẹn nơi cổ họng, ta vừa thẹn vừa giận: “Ta biết việc mà!”
…
Tuy ta còn nhỏ tuổi, đã biết khâu đế giày, dưa muối, thêu thùa may vá, việc nào cũng thành thạo.
Mười năm trong Sở phủ, ta bận đến chân không chạm đất, thế chưa từng nhận một chút chân đối đãi.
Hôm ấy, ta đang sắc th ,u .ốc bên bếp thì Phúc Đức hốt hoảng chạy vào:
“Tô nương, người từ nha hành tới rồi, công tử… hôm qua đã b ,án nương đi rồi.”
Chiếc quạt mo trong tay ta khựng lại, nước th ,u .ốc trào ra, rớt đúng vết s ,ẹo nơi hổ khẩu.
Đó là ,vết th ,ương ta bị b ,ỏng năm ngoái, khi sắc th ,u .ốc cho Sở Thiên Tường.
Vương mụ mang theo khế ước b ,án thân đến tiếp nhận ta.
Ta tuy không biết chữ, vẫn nhận ra ba chữ “Tô Uyển Nhi” bên cạnh viết rõ giá tiền, hai đồng tiền.
Th ,u .ốc ngày thường hắn uống, ta đều phải nếm trước. Miệng ta vì thế quanh năm vị đắng chưa từng phai.
Nay không cần nếm nữa, lòng lại đắng đến th ,ấu x ,ương.
Nồi th ,u .ốc sôi sùng sục, mùi đắng xộc thẳng vào mũi.
Tổng quản Sở phủ sốt ruột giậm chân:
“Công tử chỉ thôi, nương sao có thể chỉ đáng hai đồng tiền? Nếu thật sự rời đi, công tử quay về truy hỏi thì biết ăn thế nào?”
Ta nghĩ một lát rồi :
“Ngài cứ ta đi nơi khác sâu mọt rồi.”
Dù sao, trong mắt hắn, ta chẳng qua là một nha hoàn, ở đâu chẳng là việc?
Đồ đạc của ta chẳng có bao nhiêu, chỉ chốc lát đã thu dọn xong.
Nhớ năm đó, Sở Thiên Tường từ nhỏ thể nhược đa b ,ệnh, thầy tướng số phán hắn không sống quá mười lăm t ,uổi.
Mà ta, con nhà nghèo, lại mang mệnh tốt, nên cha mẹ nhận mười lượng bạc, b ,án ta vào Sở phủ để trừ tai giải h ,ọa cho hắn.
Sở Thiên Tường sống cuộc đời tinh tế, chỉ riêng người hầu bên cạnh đã có đến ba kẻ.
Y phục phải ướp hương, trái cây chỉ ăn phần lõi non, đi lại trong phủ nếu mỏi mệt còn có kiệu mềm đón đưa.
Năm ấy trước thư viện, ta từng mang cho hắn một đĩa nhỏ dưa muối tự tay .
Hắn mặt liền sa sầm:
“Đây là cái gì?!”
“Dưa, dưa muối ạ,” ta hấp tấp giải thích, “Củ cải, cải bẹ đều chọn thứ tốt, lá già đã bỏ, không một con sâu…”
Hắn lập tức hất đổ hộp cơm, giận dữ quát:
“Ngươi định cho ta ăn thứ này à? Ch ,ó còn chẳng thèm ăn!”
Trong hộp rõ ràng còn nhiều món khác, hắn lại cứ chăm chăm vào chút dưa muối nhỏ kia mà nổi trận lôi đình.
Ta chỉ có thể ngồi xổm ngoài cửa, bầy ch ,ó hoang chia nhau ăn sạch.
Chín năm bên hắn, ta mùa hạ quạt mát khi đọc sách, mùa đông canh đêm dâng trà.
Chỉ cần một chút gió , một cơn mưa đêm thoảng qua, ta liền bận rộn đến không kịp thở.
Khi vượt qua cái mốc mười lăm tuổi vốn bị phán đ , oản m,ệnh, th ,ân th ,ể Sở Thiên Tường ngày càng khỏe mạnh, có thể đến thư viện học hành, có thể cưỡi ngựa ngắm hoa, thậm chí còn phong lưu ôm ấp nữ s,,ắc.
Tháng trước hắn bị cảm lạnh, khỏi b ,ệnh rồi liền lên thao trường sau núi luyện b ,ắn tên.
Lúc tên trúng hồng tâm, có người đồng học hỏi:
“Chư huynh, tiểu tức phụ của huynh nay cũng gần mười chín rồi nhỉ? Bao giờ thành thân? Có mời huynh đệ chén rượu không?”
Sở Thiên Tường chẳng buồn để tâm:
“Tức phụ gì chứ? Chỉ là con hầu mua về thôi. Còn tưởng ta sẽ cưới một con nha đầu qu,ê m,ùa?”
Có người lập tức phụ họa:
“Công tử tuấn mỹ tài cao như thế, xứng đáng với thiên kim tiểu thư mới là trai tài sắc.”
Thiên kim của tri huyện đứng bên nghe , lén liếc mắt hắn, nở nụ vừa e lệ vừa đoan trang.
“Cô nương, giờ cũng không còn sớm.”
Tiếng Vương mụ kéo ta ra khỏi dòng hồi ức.
Hôm ấy, Vương mụ đứng trước giục giã, ta chậm rãi đứng dậy, ngoái lại một lần cuối sảnh đường Sở phủ.
Lão gia cùng phu nhân chỉ nhàn nhạt liếc ta một cái, tùy tiện :
“Việc này giao tổng quản xử lý.”
Bạn thấy sao?