“Mẹ và bố con đã ly hôn rồi. Chuyện của con không nên phiền mẹ nữa.”
Bạch Vân bật khóc:
“Mẹ ơi, dì Hứa Văn bà ấy không muốn mẹ của con. Mẹ quay về đi, con hứa con sẽ không để người khác mẹ của con nữa.”
“Bạch Vân, con nghe này. Mẹ không phải là người mà con có thể muốn có thì có, muốn bỏ thì bỏ. Con đã 8 tuổi rồi, con phải biết chịu trách nhiệm về hành của mình.”
“Con ghét mẹ! Mẹ chỉ tiền của bố con thôi!”
Bạch Vân vừa khóc vừa , rồi cúp máy.
Nghe tiếng tít tít từ đầu dây bên kia, tim tôi đau nhói.
Bạch Vân sinh ra đã bị mẹ ruột bỏ rơi, và trong suốt 5 năm mẹ kế của con, tôi luôn tận tâm tận lực.
Bản thân tôi cũng từng là một đứa trẻ bị bỏ lại, nên tôi hiểu rằng có những , khi bị thiếu vắng trong những thời điểm nhất định, dù có bù đắp sau này cũng vô ích.
Từ ngày tôi cưới Bạch Ngọc, tôi luôn đối xử với Bạch Vân như con ruột của mình. Tôi đánh thức con đi học mỗi ngày, là người chuẩn bị quần áo, bữa sáng phong phú, rồi đích thân đưa con đến trường. Đôi khi, Bạch Ngọc còn phàn nàn rằng tôi dành quá nhiều thời gian cho Bạch Vân.
Nghe con khóc, tôi thấy lòng mình quặn đau, khi nhớ lại cái đêm con cắt hình tôi ra khỏi bức ảnh gia đình và ném vào thùng rác, tôi cảm thấy trái tim mình như bị xé toạc.
Con bé đã coi cảm của tôi như rác rưởi và chỉ muốn thoát khỏi tôi càng sớm càng tốt.
Tôi nắm chặt điện thoại, và tự nhủ:
“Thôi, giờ thì đúng là tôi không còn con nữa.”
Sau đó, mỗi ngày, tôi đều nhận tin nhắn từ một số lạ, kể cho tôi nghe về những chuyện xảy ra ở trường, về thành tích học tập của Bạch Vân.
Mỗi lần tôi chặn số đó, ngày hôm sau lại có số mới gửi tới. Tôi từng muốn đổi số điện thoại, có quá nhiều thứ đã gắn với số này, nên tôi đành bỏ qua. Hơn nữa, tôi còn đang chờ một cuộc gọi quan trọng.
Sau một thời gian, cuối cùng tôi cũng nhận cuộc gọi từ nhà hàng mà tôi thích thông báo rằng họ đã mở cửa trở lại.
Ba năm trước, tôi từng đến đây với Bạch Ngọc, và hương vị của các món ăn từ nhà hàng đó đã khiến tôi nhớ mãi không quên.
Khi tôi quay lại đây lần nữa, quán vẫn là do chủ cũ quản lý, đã chuyển thành một nhà hàng đặc sản. Trong bếp, người đứng nấu ăn bây giờ là con trai của chủ quán.
Sau khi gọi món, tôi ngồi xuống bên cạnh ông chủ. Ông không tỏ ra vui vẻ lắm về việc quán mở lại.
“Ba năm trước tôi đóng quán là để con trai không đi theo con đường cũ của chúng tôi, để nó đừng nuôi mộng tưởng nữa.”
Ông thở dài, về con trai mình.
“Khó khăn lắm mới cho nó học đại học, thế mà vừa tốt nghiệp, nó lại đòi về nhà nấu ăn.”
Nghe , tôi nhớ lại những ngày đến đây với Bạch Ngọc, thường xuyên thấy hai cha con họ cãi vã. Nhưng cậu con trai không hề để tâm đến sự phản đối của bố, cậu vui vẻ mang thức ăn ra cho tôi, đôi mắt sáng rực trông chờ phản ứng của tôi.
Món ăn cậu có sự cải tiến lớn về cả cách bày biện và hương vị. Trong cuộc trò chuyện, tôi mới biết hôm nay là ngày đầu tiên quán mở cửa trở lại, và tôi là khách hàng đầu tiên.
Sau khi tốt nghiệp, cậu ấy đã dành ba năm đi khắp nơi, cả trong lẫn ngoài nước, nghiên cứu ẩm thực địa phương và học việc cho nhiều nhà hàng.
Lúc trở về, cậu ký với bố một thỏa thuận: nếu doanh thu năm đầu tiên đạt 500.000 tệ, cậu sẽ tiếp tục theo đuổi ước mơ của mình. Nếu không đạt mục tiêu, cậu ấy sẽ phải nghe theo sắp xếp của gia đình, đi tìm một công việc hành chính bình thường.
Tôi ngưỡng mộ sự kiên định và dứt khoát của cậu ấy đối với ước mơ. Tôi quyết định sẽ định cư tại đây, đồng thời tôi cũng đã đăng ký bệnh viện ở khu vực này và cần bắt đầu dự án mới của mình rồi.
Nhìn quanh nhà hàng, tôi nhận thấy rằng so với trước đây, nó đã có phần cải thiện vẫn còn toát lên vẻ “thiếu thốn tài chính”. Ngày hôm đó, tôi và Lục Tuần – con trai của ông chủ, đã đạt thỏa thuận hợp tác, tôi bỏ vốn, còn cậu ấy bỏ công sức. Chúng tôi cùng nhau cố gắng vì giấc mơ.
Trong lúc nhà hàng cải tạo, tôi và Lục Tuần đã bàn bạc việc mua lại căn nhà bên cạnh – vốn là một homestay. Chủ của homestay đang muốn chuyển đi nơi khác và cần bán gấp. Tôi lên kế hoạch mua lại homestay, kết hợp với nhà hàng, biến nó thành một homestay nổi tiếng trên mạng xã hội. Thị trấn A đang phát triển du lịch, và các mô hình homestay ở đây vẫn còn ở giai đoạn đầu, đây là cơ hội khởi nghiệp tuyệt vời.
Phải thừa nhận rằng, những năm sống cùng Bạch Ngọc đã giúp tôi học hỏi nhiều về tư duy và tầm của các doanh nhân khác nhau. Tôi cũng đã có đủ tài chính để hiện thực hóa ý tưởng của mình.
Ngay sau khi ký xong hợp đồng, điện thoại tôi vang lên với một số lạ, giọng vội vã:
“Giang Nam, phải sao bây giờ? Bạch Vân ăn sandwich tôi xong, người bắt đầu ngứa ngáy, giờ còn khó thở, không nữa.”
Nghe thấy giọng này, cơn giận của tôi lập tức bùng nổ:
“Anh không biết gọi cấp cứu à? Gọi cho tôi gì? Tôi là bác sĩ hay thần tiên mà có thể bay đến giúp?”
“Anh đã gọi rồi, bây giờ đang trên đường đến bệnh viện. Nhưng không hiểu tại sao lại như , ngoài sandwich, chỉ cho con uống thêm sữa.”
Lúc đó, như có tia sét đánh vào người tôi:
“Anh có cho bơ đậu phộng vào sandwich không?”
“Có, Bạch Vân muốn ăn nên đã đi mua.”
“Anh bị sao , Bạch Ngọc?! Con dị ứng với đậu phộng, không biết sao?”
“Từ bé nó không bị mà…”
Bạch Vân vốn rất thích ăn đậu phộng, khi 6 tuổi, đột nhiên con bị dị ứng nặng với loại thực phẩm này.
Khi đó, Bạch Ngọc đi công tác, tôi phải một mình đưa con vào bệnh viện giữa đêm. Bạch Vân nằm trong lòng tôi, tôi hoảng loạn khóc nức nở vì lần đầu tiên gặp phải huống này. Con khó thở, vẫn cố lau nước mắt cho tôi và :
“Mẹ đừng khóc, con sẽ ổn thôi.”
Kể từ ngày đó, tôi quyết tâm chăm sóc Bạch Vân thật tốt.
Sau khi về nhà, tôi đã dặn dò Bạch Ngọc và cả người giúp việc rằng trong nhà không phép có bất kỳ sản phẩm nào liên quan đến đậu phộng.
Tôi nhớ lại trước khi rời đi, tôi đã để lại cho Bạch Ngọc một cuốn sổ ghi chép chi tiết những gì Bạch Vân có thể và không thể ăn, những món con thích, con ghét, cách dỗ con khi con giận, cách viên khi con sợ hãi.
Tôi hỏi:
“Cuốn sổ ghi tôi để lại cho , không xem à?”
Đầu dây bên kia im lặng.
Một lúc sau, Bạch Vân đòi nghe điện thoại:
“Mẹ ơi, con bị ốm rồi, mẹ đến thăm con không?”
Sự vô trách nhiệm của Bạch Ngọc và hành tự mình của Bạch Vân khiến tôi cảm thấy thật sự tức giận.
“Bạch Vân, con nghe lời bác sĩ, đừng như thế nữa. Càng như , mẹ sẽ càng ghét con hơn thôi.”
Sau khi cúp máy, tôi cảm thấy chóng mặt và nhẹ bẫng đi. Khi tỉnh dậy, tôi thấy mình đang nằm trên giường bệnh, tay đã truyền dịch. Lục Tuần đứng kính cẩn bên cạnh giường, trong khi bác sĩ đang trách mắng cậu ấy:
“Vợ có thai rồi, không biết à? Sao lại ấy tức giận đến thế?”
Lục Tuần ngoan ngoãn gật đầu xin lỗi, bác sĩ càng giận hơn:
“Xin lỗi tôi gì, xin lỗi vợ ấy!”
Lục Tuần quay lại tôi, ánh mắt của chúng tôi chạm nhau khi tôi vừa tỉnh dậy. Tôi vô thức nhắm chặt mắt lại, chỉ nghe ấy :
“Xin lỗi, là lỗi của tôi?”
Khi bác sĩ và y tá đều đã ra ngoài, kéo kéo chăn của tôi:
“Được rồi, đừng giả vờ nữa, tôi biết tỉnh rồi.”
Anh ấy cầm tờ kết quả kiểm tra của tôi:
“Dạo này mệt mỏi quá độ, lại còn bị kích vì nghe điện thoại, nên mới ngất xỉu. Nhưng yên tâm, em bé không sao.”
Anh ấy tờ siêu âm rồi săm soi:
“Hóa ra em bé nhỏ xíu như , thật là kỳ diệu!”
Sau đó, giả vờ hỏi thăm:
“Thế bố của đứa bé đâu rồi?”
Tôi bảo là ấy chết rồi.
“Thật đáng thương.”
Tôi lườm ấy một cái:
“Tôi có thể nuôi con một mình.”
“Không, ý tôi là, cậu ta trẻ mà chết, thật đáng tiếc. Sau này đến nhà tôi ăn cơm đi, tôi sẽ nấu riêng thực đơn dinh dưỡng cho .”
Tôi hỏi: “Sao phải ?”
Lục Tuần đáp một cách đáng thương:
“Bác sĩ bị thiếu dinh dưỡng nhẹ, tôi sợ lần tới lại bị mắng.”
Từ đó, Lục Tuần chịu trách nhiệm lo toàn bộ ba bữa ăn mỗi ngày và đưa tôi đi khám thai. Như một phần trả công, mỗi tháng tôi trả ấy 10.000 tệ. Nhờ có sự giúp đỡ của , tôi có nhiều thời gian hơn để việc.
Tôi mở một tài khoản truyền thông xã hội cho nhà hàng, ghi lại quá trình sửa chữa nhà hàng và homestay, cùng với các video nấu ăn của Lục Tuần.
Anh ấy có gương mặt sáng sủa, thân hình cân đối, lại giỏi nấu ăn, tạo nên hình ảnh một “chàng trai dịu dàng.” Vài ngày trước, tôi đăng một đoạn video ấy chỉ quấn tạp dề đang thử nghiệm món ăn mới trong bếp, và video đó bất ngờ lan truyền rộng rãi, số người theo dõi nhanh chóng vượt mốc 10.000. Chỉ cần tôi tiếp tục quản lý tài khoản và thu hút người theo dõi, chắc chắn sẽ thành công.
Khi tôi đang mơ tưởng trở thành một blogger triệu phú, Dao Thạch gọi cho tôi:
“Giang Nam, Bạch Ngọc đi tìm rồi. Anh ấy đã biết tin mang thai.”
Tôi cảm thấy như bị sét đánh giữa trời quang.
Tôi đã biết rằng việc che giấu hành tung của mình trước mắt Bạch Ngọc là điều không thể. Chỉ cần ấy muốn, chắc chắn sẽ tìm ra. Nhưng kể từ khi Bạch Vân bị dị ứng và nhập viện, đã hai tháng trôi qua, ấy không hề liên lạc với tôi. Vì , tôi cũng không để tâm nữa.
“Anh ta đến khi nào?” Tôi hỏi.
“Nhẩm tính thời gian thì chắc cũng sắp đến rồi.”
Dao Thạch tiếp tục luyên thuyên, linh hồn tôi dường như đã thoát khỏi cơ thể.
Sau khi dọn dẹp xong bếp, Lục Tuần nhắc nhở:
“Chúng ta cần đến bệnh viện rồi. Anh đã chuẩn bị sẵn túi đồ, để giúp em dậy.”
Nhìn thấy tôi không nhúc nhích, hỏi:
Bạn thấy sao?