“Cô ấy đã trở về rồi.”
Chỉ vài chữ ngắn gọn tôi gần như nghẹt thở.
—————
Trên tay tôi vẫn còn đeo chiếc vòng tay mà Bạch Ngọc tặng tôi cách đây ba ngày.
Ba ngày trước ấy rằng công ty bận rộn, không thể rời đi, xin lỗi vì đã khiến tôi phải hoãn kế hoạch du lịch.
Tôi vốn muốn bù đắp cho ấy, cũng muốn cho Bạch Vân một gia đình hoàn chỉnh, dù sao ấy cũng mới là mẹ ruột của con bé.
—————
Bạch Ngọc lạnh lùng như đang chuyện với một người xa lạ, không hề để ý đến tôi – người đang run rẩy không ngừng đứng bên cạnh.
So với kết quả là ly hôn, lý do mà Bạch Ngọc đưa ra khiến tôi khó chấp nhận hơn nhiều.
“Em còn trẻ, em sẽ có nhiều lựa chọn khác.”
Tay tôi siết chặt tờ báo cáo siêu âm đến mức nó bị biến dạng.
Tiếp tục nữa cũng chẳng còn ý nghĩa gì.
Tôi cầm lấy thỏa thuận ly hôn trên bàn, ấy hỏi:
“Em muốn chuyện quan trọng gì với ?”
Chiều nay tôi đã nhắn cho ấy, nhắc về nhà sớm, tôi có chuyện quan trọng muốn .
Tôi chạm vào bụng mình.
Không còn quan trọng nữa, ấy đã không còn xứng đáng để cha của đứa con tôi nữa rồi.
Nhưng trước khi rời đi, tôi muốn gặp Bạch Vân một lần.
Khi Bạch Ngọc và tôi thẳng thắn chuyện, tôi thấy con bé mở hé cửa phòng việc, đứng im không nhúc nhích.
So với Bạch Ngọc, tôi và con bé gần gũi hơn.
Bạch Vân rất thích chia sẻ chuyện trường học với tôi, con bé thường kể về tất cả những gì đã xảy ra ở trên lớp vào mỗi buổi chúng tôi cùng nhau tâm sự.
Tôi lo rằng quyết định của người lớn sẽ con bé buồn, vì tôi muốn với Bạch Vân rằng dù tôi có rời đi, tôi vẫn sẽ tiếp tục quan tâm con bé, và con bé có thể đến tìm tôi bất cứ lúc nào.
Khi nghe tiếng bước chân của tôi, Bạch Vân lập tức tắt đèn trong phòng.
Tôi nhẹ nhàng mở cửa, thấy con bé đang thu mình vào trong chăn, tôi biết con bé vẫn chưa ngủ.
Khi nhặt cây kéo rơi cạnh thùng rác lên, tôi bỗng chợt sững người .
Ánh trăng chiếu vào phòng, trong thùng rác là những bức ảnh của tôi. Còn bức ảnh gia đình trên bàn đã dựng mới, bên cạnh Bạch Vân là hình của một người phụ nữ lạ dán vào.
Tim tôi lúc đó lạnh ngắt, tôi thu dọn đồ đạc suốt đêm.
Bạch Ngọc bước vào phòng, quan sát tôi.
“Em không cần vội thế đâu, có thời gian thì thu dọn sau cũng .”
“Không cần, tôi thấy ghê tởm.”
Bạch Ngọc không gì thêm, chỉ đứng ở cửa tôi.
Khi tôi chuẩn bị rời đi, ấy giúp tôi chuyển hành lý lên xe, tôi hạ cửa xe xuống:
“Anh thích đến mức đó sao? Dù đã bị bỏ rơi một lần?”
“Em còn trẻ, em chưa hiểu.”
Tôi lắc đầu, nhạt:
“Nếu là sự hèn hạ, thì đúng là tôi không hiểu.”
Ngày hôm sau, tôi nhờ luật sư Dao Thạch xem xét thỏa thuận ly hôn.
30 triệu, thêm một căn biệt thự ở trung tâm thành phố và ba cửa hàng mặt phố.
“Bạch Ngọc và em không ký thỏa thuận tiền hôn nhân. Dựa trên tài sản hiện có của ấy, em có thể nhận nhiều hơn.”
Dao Thạch là học của Bạch Ngọc, với tư cách luật sư, ấy đã cho tôi rất nhiều lời khuyênn có lợi.
Tuy nhiên, tôi đã từ chối đề nghị của ấy. Tôi không muốn tiếp tục giao tiếp quá nhiều với Bạch Ngọc.
Như thế là quá đủ rồi.
Dao Thạch vừa xem thỏa thuận vừa lắc đầu:
“Tôi không ngờ ấy lại thực sự ly hôn với em, lại còn nhanh như .”
Tôi sững người.
Quả thật trước đến nay, tôi luôn tự nhận thấy rằng cảm của chúng tôi rất tốt.
Mỗi lần tôi muốn đi du lịch, ấy sẽ xin nghỉ phép để đi cùng.
“Vợ đẹp thế này, phải giữ chặt ấy.”
Sự nghiệp của tôi không thuận lợi, ấy khuyên tôi nghỉ việc để nghỉ ngơi.
“Dù có một vạn người như em, cũng nuôi hết.”
Ngay cả ba ngày trước, trong giấc mơ, ấy vẫn rằng đừng bỏ rơi ấy.
Để cho Bạch Ngọc đủ cảm giác an toàn, bất kể là tôi gì hay gặp gỡ ai cũng đều kể cho ấy nghe.
Thế đến giờ, lý do của Bạch Ngọc là “vẫn không thể mang lại cho tôi hạnh phúc” lại khiến tôi thấy thật nực .
Suốt 5 năm qua, tôi thực sự cảm nhận của ấy. Làm sao có thể đột nhiên không nữa?
Vì , đêm trước ở khách sạn, tôi vẫn còn đau đầu suy nghĩ, rốt cuộc điều gì đã khiến ấy quyết định ly hôn với tôi.
Có phải vì hai ngày trước ấy say rượu về nhà, tôi tức giận không cho vào phòng không?
Hay là do một ngày trước, tôi vẫn chưa nguôi giận, lén bóp mù tạt vào bánh sandwich của ấy?
Tôi thực sự không thể nghĩ ra bất kỳ xung đột nào giữa chúng tôi mà đến mức phải ly hôn.
“Em có biết Hứa Văn đã trở về chưa?”
Tim tôi khẽ run.
Bạch Ngọc đã rất rõ, tôi không muốn chấp nhận sự thật.
Chỉ cần Hứa Văn trở về, Bạch Ngọc sẽ rời bỏ tôi không chút do dự, dù không có mâu thuẫn nào, cũng không cần bất kỳ lý do gì.
Tôi chỉ biết vài thông tin về Hứa Văn qua miệng của bè Bạch Ngọc.
Là một họa sĩ thiên tài, là mối đầu thời đại học của Bạch Ngọc, là mẹ ruột của Bạch Vân. Sau khi tốt nghiệp, ấy từ bỏ cơ hội du học để kết hôn và sinh con với Bạch Ngọc. Không lâu sau khi sinh Bạch Vân, ấy đề nghị ly hôn và ra nước ngoài.
Bạn bè rằng đó là lỗi của Hứa Văn, bước vào hôn nhân có nghĩa là hy sinh bản thân, ấy lại không thể như .
Cũng có người rằng lỗi là do Bạch Ngọc, vì sau khi kết hôn, ấy không giữ lời hứa mang lại tự do cho Hứa Văn.
Nhưng tôi chưa bao giờ nghe Bạch Ngọc nhắc về vợ cũ. Trong nhà, cái tên đó như một lời nguyền cấm kỵ không nhắc tới.
Cho đến hai ngày trước, Hứa Văn trở về.
Là một họa sĩ có chút danh tiếng, lần đầu tiên trở về trong nước ấy đã mạnh mạnh dạn tổ chức một buổi triển lãm. Các cựu sinh viên cũng tổ chức một buổi gặp gỡ cho ấy.
Hôm đó, Bạch Ngọc với tôi rằng ấy đi bàn về một dự án hợp tác, dặn tôi đừng đợi mà đi ngủ sớm.
Dao Thạch lật lại thỏa thuận, giúp tôi xác nhận từng điều khoản.
“Chúng tôi cứ nghĩ rằng Bạch Ngọc chỉ thôi. Sau khi uống vài ly, ấy chơi trò thật hay thử thách, và hỏi Hứa Văn liệu họ có thể bắt đầu lại từ đầu không. Anh ấy thật ngốc nghếch. Hứa Văn đã từ chối ấy một cách rõ ràng như rồi mà vẫn mê muội. Cô ấy chỉ với rằng, một người đàn ông đã có gia đình thì nên tự biết giữ chừng mực.
Bạch Ngọc thật sự định bám vào một cái cây không bao giờ giữ nổi. Tôi đã khuyên ấy rằng Hứa Văn giống như một cơn gió, ấy không thể nắm giữ , còn em mới là người phù hợp với ấy nhất.”
“Có lẽ ấy thực sự đã rất sâu đậm.”
Tôi .
“Dù gì thì ngày trước ấy cũng từng vì Hứa Văn mà suýt tự sát ở nhà, may mà cứu .”
Đó là một Bạch Ngọc mà tôi chưa từng biết đến.
“Em chắc chắn không muốn thêm gì từ thỏa thuận bồi thường nữa sao?”
Dao Thạch lấy ra tờ báo cáo siêu âm mà tôi vô kẹp vào thỏa thuận ly hôn.
“Không cần đâu.”
“Bạch Ngọc biết rồi à?”
“Anh ấy không có tư cách biết.”
“Em định sinh đứa bé này không?”
“Dĩ nhiên, em luôn muốn có một đứa con của riêng mình.”
Dao Thạch thở dài.
“Bạch Ngọc nhất định sẽ hối hận, em sẽ không.”
Tôi đã bán lại căn biệt thự với giá cao, giao các cửa hàng cho công ty môi giới. Tôi không định ở lại đây, thành phố quá ồn ào, từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ thích nó.
Tôi cũng sẽ không quay về quê nhà. Tôi không thể chịu ánh mắt của những người ở quê đó, mà họ cũng không thể chịu đựng sự xấu hổ của tôi. Nếu biết tôi và Bạch Ngọc ly hôn, có lẽ họ sẽ cùng nhau đến cầu xin Bạch Ngọc tha thứ cho tôi mất, dù rằng người không chung thủy không phải là tôi.
Tôi đã mua vé máy bay đến thị trấn A – một thị trấn nhỏ ở vùng biên. Tôi đã đến đó nhiều lần, không khí nơi đó rất trong lành, phong cảnh đẹp, rất thích hợp để nghỉ ngơi.
Bạn thấy sao?